QUỶ ẤN - Trang 234

Thầy Lương nói tiếp :

— Nhưng như ta vừa nói, cách làm này cực kỳ nguy hiểm, bởi chất độc ta
đưa vào người Thước là kịch độc, loại độc này còn độc hơn cả độc của
trùng. Ta có thuốc giải, nhưng nếu trong khoảng 1 phút mà trùng không
chịu chui ra, cơ thể Thước sẽ bị lưỡng độc công kϊƈɦ. Và còn 1 điều quan
trọng, thứ dẫn dụ trùng chính là máu tươi của con người. Loài trùng này
thích nhất là máu người, áp dụng cùng lúc cả 2 điều ta vừa nói, rất có thể
trùng sẽ tự phá kén chui bởi mùi máu. Một mình ta không thể làm được
chuyện này, bởi khi châm cứu, ta cần căn chuẩn thời gian, sai một li sẽ
không cứu vãn được nữa. Khi ta đưa độc vào người Thước, cần 1 người
dùng máu để dụ trùng.

Ông Mừng không ngần ngại trả lời luôn :

— Nếu vậy cứ lấy máu của tôi, lấy bao nhiêu cũng được.

Phển tiến lên phía trước, Phển nắm chặt bàn tay lại rồi nhìn thầy Lương,
nhìn ông Mừng, Phển nói :

— Đây là cơ hội để con chuộc lại lỗi lầm của mình, nếu cần lấy máu thì
phải là lấy máu của con. Trong ba người, thì con trẻ nhất, khỏe nhất, máu
con là phù hợp nhất. Hơn nữa, chuyện thành ra thế này là do lỗi của con.
Bác Lương, hãy dùng máu của cháu, hãy để cháu sửa sai……Cháu xin bác,
con xin bố.

Thầy Lương nhìn Phển khẽ gật đầu, ông Mừng mặc dù có chút hoang
mang, nhưng ông rơm rớm nước mắt, Phển xưa nay ngỗ nghịch, bất cần,
vậy mà giờ đây, Phển sẵn sàng mạo hiểm vì người khác. Ông nhận thấy con
trai mình đã trưởng thành, trước giờ ông luôn cố gắng hướng con sống
thiện, sống tốt, bao dung với mọi người nhưng ông luôn cảm thấy Phển
không nghe lời ông. Giờ đây thấy con trai nói mà lòng ông Mừng vui đến lạ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.