QUỶ ẤN - Trang 289

càng không thấy con suối nào cả.

Chạy đến chân bật cả máu, vất vả vì phải cõng theo cả Khuông, bởi từ lúc
phát hiện ra xác Bường, Khuông giống như một người mất hồn không còn
tự chủ. Không biết đã chạy được bao lâu, vừa đói, vừa khát, nhưng khi
dừng lại, Thước không còn nghe thấy tiếng chân của đám người kia nữa.
Sương mù cũng đã tan, và lúc này, khẽ đặt Khuông ngồi dựa vào gốc cây,
Thước cùng 3 người còn lại đứng quay lưng lại với nhau, 4 người mỗi
người nhìn về 1 hướng, rồi tất cả đồng loạt nhìn lên bầu trời, một bầu bị tán
cây của những loài cây cổ thụ trong rừng rậm che phủ.

Khu rừng nguyên sinh tĩnh lặng một cách đáng sợ, Thước ấp úng hỏi 3
người còn lại :

— Chúng ta đang ở đâu thế này….?

Nhưng câu hỏi của Thước không có câu trả lời, bởi những người khác cũng
không thể định hình được nơi họ đang đứng là ở đâu. Những cây cổ thụ với
đường kính gốc phải đến 5 người ôm không xuể, bám vào thân cây là
những đoạn dây leo lớn đến không tưởng, đất dưới chân rất mềm và ẩm
ướt, không giống với nền đất rừng xen lẫn đá tảng mà Thước cùng mọi
người sống chết băng rừng chạy thoát thân khi nãy.

Một người khẽ nói :

— Mọi người, có nghe thấy gì không…?

Thước đáp :

— Có…..tôi có nghe thấy…..Là tiếng nước chảy, nhưng chẳng phải từ lúc
bỏ chạy đến giờ, chúng ta vẫn chạy theo tiếng nước chảy đó sao…?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.