QUỶ ẤN - Trang 411

— Có phải ông anh muốn thế đâu, suốt thời gian qua đến bản thân ông anh
còn điên điên dại dại, mình là ai còn chẳng biết thì nói gì đến việc chăm lo
mồ mả cho bố mẹ. Dù sao hôm qua cũng đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, thế coi
như lấy công chuộc lỗi. À mà hôm nay bỗ vẫn không bán hàng à….? Nghỉ
suốt thế này khách khứa người ta bỏ đi chỗ khác ăn đấy. Tưởng có bán đồ
ăn, con đang định kiếm gì bỏ bụng. Đi bộ từ sáng sớm, giờ đói quá.

Thước hỏi :

— Ủa mà thầy Lương đâu rồi hả chú…?

Ông Mừng trả lời :

— Chắc có lẽ vẫn còn đang ngủ, tao cũng chưa có gọi. À mà có đồ ăn…..

Đang định bảo con trai là mình có nấu đồ ăn sáng, nhưng chưa kịp nói thì
Phển đã hếch mũi lên ngửi ngửi, xong Phển nói :

— Hình như có mùi gì thơm thơm, đúng rồi, mùi này là mùi bánh bao nhân
xá xíu, với cả mùi thịt nướng nữa này. Còn không hả bố…?

Ông Mừng chỉ tay vào trong bếp rồi gật đầu :

— Không được cái nước gì ngoài cái mũi thính như cẩu ấy….Vẫn còn bên
trong kia kìa, thôi, hai đứa rửa mặt mũi rồi tự lấy mà ăn. Thằng Thước xem
xem ông Lương dậy chưa, gọi ông ấy ra ăn cùng. Tao còn dở tay sửa soạn
lại chút đồ đạc.

Nghe thấy thế, Phển hí hửng hất hàm gọi Thước đi vào bên trong, ngày
trước, lúc Thước bị điên, cũng không phải Phển ghét bỏ hay xấu bụng gì,
mà bởi vì lần nào cho Thước ăn cơm, Thước cũng bày bừa, bôi bẩn hết ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.