QUỶ ẤN - Trang 622

Bảo hét lên :

— Lão Xèng…..lão Xèng…..lão sao vậy….?

Thầy Lương vội đứng dậy, nhưng bản thân cũng đã hao tổn sức lực, thầy
Lương cũng suýt chút nữa thì ngã. Lão Xèng nằm dưới đất bất động, sắc
mặt tái mét, nhợt nhạt, cơ thể càng lúc càng lạnh. Đỡ lão Xèng nằm ngửa
lại, thầy Lương cầm tay lão Xèng đang định bắt mạch thì thầy Lương nhìn
thấy ở mu bàn tay lão Xèng có vết gì đó.

Thầy Lương nhìn Bảo nói vội vàng :

— Vết rắn cắn….là rắn độc…..Có phải lão Xèng có mang theo thuốc trị
độc phải không…? Mau mau lấy ra đây.

Bảo chạy ngay vào trong lều tìm thuốc, trong lúc đó, thầy Lương nhanh trí
nhặt lấy sợi dây gai từ cái hũ khi nãy cuộn mấy vòng phần bắp tay của lão
Xèng rồi buộc chặt lại, tiếp đó thầy Lương xé áo của mình để băng chặt lại
phần mu bàn tay với hai dấu răng của loài rắn độc. Vết cắn đã bắt đầu sưng
nề, máu chảy ra không cầm được.

Bảo chạy hộc tốc, tay cầm hai lọ thuốc được cho là đặc trị sử dụng khi bị
rắn độc cắn. Một lọ là dạng thuốc viên, lọ còn lại là thuốc bôi bên ngoài.
Thuốc này được lão Xèng mua từ một ông thầy chuyên về trị nọc rắn. Cho
lão Xèng uống thuốc, bên ngoài trời đã phủ sương, thầy Lương nói :

— Cẩn thận, nhẹ nhàng đưa lão Xèng vào trong lều. Cố gắng đừng khiến
cơ thể lão bị lay động mạnh. Chúng ta gặp rắc rối lớn rồi.

Lão Xèng vốn dĩ vạm vỡ, cơ thể lại rắn chắc, nên mặc dù đã 60 tuổi, việc
khiêng lão Xèng vào trong lều đối với cả thầy Lương và Bảo cũng có chút

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.