Nghe vậy, Vương Tiểu Hồng cười nhạo: "Khờ khạo."
Thẩm Hào nhíu mày, nghiêm túc nhìn Vương Tiểu Hồng. Vương Tiểu
Hồng hai tay gối sau gáy, thoải mái nói: "Bởi vì dị văn Liệt Phùng Nữ được
lưu truyền mà có được thực thể, cụ tượng hóa. Nếu đã là cụ tượng hóa, căn
bản sẽ không vì anh tin hay không mà buông tha anh. Đồ vật cụ tượng hóa,
chính là vật thực. Ví dụ như một con dao, sẽ không bởi vì anh không tin nó
tồn tại, mà anh có thể đao thương bất nhập."
Thẩm Hào: "Tôi nghiên cứu cái gọi là dị văn đã mười mấy năm, chúng
nó lưu truyền trong thành thị các quốc gia, thông qua truyền miệng của mọi
người không bao giờ biến mất, bởi vì thần bí cùng sợ hãi của con người
được sinh ra. Nếu dị văn không thể lưu truyền, dần dần biến mất, không hề
có người nhắc tới, chúng nó cũng sẽ biến mất. Nói cách khác, chúng nó tồn
tại trong tiềm thức "Tin tưởng" của mọi người."
"Nói đúng." Dương Nguyên Nhất giơ ngón tay: "Dị văn vì mọi người
"Tin tưởng" mà tồn tại, bởi vì cảm xúc sợ hãi mãnh liệt nên xuất hiện cụ
tượng hóa. Nhưng đồ vật đã cụ tượng hóa sẽ không vì một người không tin
mà biến mất."
Đồ vật đã xuất hiện, có được thực thể, hoàn toàn cụ tượng hóa, đã nói
lên đây là đồ vật tồn tại thực tế, mặc kệ nguồn gốc vớ vẩn bao nhiêu. Nếu
đồ vật đã tồn tại, cụ tượng hóa, làm sao có thể vì một người không tin mà
biến mất?
Vương Tiểu Hồng kinh ngạc: "Anh Nguyên, làm sao anh biết?"
Dương Nguyên Nhất cười cười: "Sếp dạy."
Vẻ mặt Vương Tiểu Hồng "A ~~ hiểu rồi", nhấp nháy mắt: "Đãi ngộ
đặc biệt."