QUỶ SỰ VÔ TẬN - Trang 132

Nó bò ra ngoài, kéo tất cả mọi người vào cái khe chật hẹp đó. Những

người đó đau đến mức không phát ra tiếng được cũng không ngất được, từ
trên người bọn họ truyền ra tiếng trúc gãy, đó là tiếng gãy xương.

Nó giết tất cả người Thẩm gia ở đây, sau đó loay hoay bên ngoài tủ gỗ,

nằm trên cửa nhìn chằm chằm người trong tủ. Nhưng nó không vào được,
vì vậy càng phiền muộn quanh quẩn xung quanh tủ gỗ.

Dương Nguyên Nhất: "Vì vậy nguồn gốc dị văn đến từ chính ông."

Thẩm tiên sinh lẩm bẩm nói: "Đúng, nhưng tôi không phải cố ý muốn

hại chết người Thẩm gia, tôi chỉ quá sợ hãi. Tôi không biết bọn họ sẽ lưu
truyền cái giấc mộng này, càng không biết nhiều người sẽ sợ hãi cái giấc
mộng này."

Dương Nguyên Nhất: "Bởi vì quá gần hiện thực, dị văn đáng sợ nhất

hung mãnh nhất thường sẽ kết hợp với hiện thực."

Kỳ thực người Thẩm gia và tôi tớ chưa hẳn không sợ, chỉ là nhiều

người túm tụm tự nói bản thân không sai, quy củ nghiêm khắc chính là tiêu
chuẩn hành vi của bọn họ. Nhưng loại người này thường yếu đuối nhất, có
đôi khi chỉ cần một cơn ác mộng nho nhỏ là có thể đánh nát bọn họ.

Thẩm Hào đột nhiên không thể chịu đựng được ghê tởm, nôn khan vài

tiếng. Ở đây ai cũng biết lý do hắn nôn khan, thật sự chân tướng quá buồn
nôn.

Dị văn Liệt Phùng Nữ xuất phát từ ác mộng của Thẩm tiên sinh, bởi vì

lời nói dối của ông ta hại chết Thẩm Tam, nhỏ tuổi mà đã nhìn thấy hình
phạt tàn khốc. Kinh hoảng và hổ thẹn chất chồng, thân nhân tàn sát huyết
mạch cùng tộc một cách máu lạnh vô tình làm ông ta ngày qua ngày gặp ác
mộng. Trong ác mộng, hình tượng Liệt Phùng Nữ không khác Thẩm Tam
lắm, bởi vì lúc đó ông ta trốn trong tủ gỗ, cho nên trong mộng, tủ gỗ liền
trở thành nơi ẩn náu an toàn tránh thoát Liệt Phùng Nữ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.