QUỶ SỰ VÔ TẬN - Trang 38

Ngụy Duyên Khanh không chút phản ứng, không khí khá xấu hổ.

Dương Nguyên Nhất chà chà mũi, không nói chuyện. Bên trong xe thực
yên tĩnh, cho đến hai mươi phút sau, Ngụy Duyên Khanh đột nhiên bật
cười, tiếng cười không lớn nhưng đủ để làm Dương Nguyên Nhất chú ý tới.
Dương Nguyên Nhất ù ù cạc cạc không hiểu, mà Ngụy Duyên Khanh thì lại
thốt lên: "Thú vị."

Dương Nguyên Nhất: "A?"

Ngụy Duyên Khanh: "Truyện cười lúc nãy của cậu thật thú vị." Lúc

nói lời này, trong giọng nói của anh còn mang theo ý cười.

Dương Nguyên Nhất: "Thật sao?" Cậu có thể khẳng định nụ cười cực

kỳ thấp của Ngụy Duyên Khanh về truyện cười của cậu là có ý khác.

Xe quẹo vào bãi đỗ xe của tiểu khu nào đó, lúc này đã là tám giờ tối.

Hoa viên bên ngoài tiểu khu có hai ba người đang tản bộ, nói tương đối thì
có ít người. Đèn đường khá sáng, có thể thấy rõ đường nhỏ.

Ngụy Duyên Khanh xách rương theo, dẫn đầu đi ở phía trước, đi được

năm sáu thước thì dừng lại, quay đầu nhìn Dương Nguyên Nhất, chờ cậu
theo kịp. Dương Nguyên Nhất theo sau, giữ khoảng cách nửa thước với
Ngụy Duyên Khanh.

Ngụy Duyên Khanh bước đi vững vàng, Dương Nguyên Nhất dõi theo

bước đi của anh thì phát hiện tốc độ của đối phương cực kỳ đều đặn, mỗi
một bước đi như đã đo lường qua, khoảng cách rất giống nhau.

Dương Nguyên Nhất ngước mắt nhìn chăm chú bóng dáng cao lớn của

Ngụy Duyên Khanh, sau đó quan sát hoàn cảnh xung quanh, lần thứ hai
kinh ngạc phát hiện không ai dùng ánh mắt khác thường nhìn Ngụy Duyên
Khanh mang mặt nạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.