QUỶ SỰ VÔ TẬN - Trang 424

Chu Linh Tê tiếc hận: “Không có cơ hội thấy lão trạch nam kia bị bạo

hành rồi.”

Tôn lão dùng hàng trăm nếp nhăn trên người mình xin thề: “Mấy ngày

trước bão, tất nhiên rất yên tĩnh.”

Nhưng mà yên tĩnh bốn năm ngày, chờ mong thất bại, mọi người đã

không còn quan tâm nữa, ngay cả Chu Linh Tê cũng không còn tới hóng
chuyện. Kỳ thực Ngụy Diên Khanh làm nhân vật chính cũng rất khổ sở, tuy
rằng Dương Nguyên Nhất không nổi giận, nhưng đến nay hai người chưa
từng ở chung.

Có vài lần anh mở miệng đều bị cậu vô tình hoặc cố ý cắt ngang, còn

có một lần lỡ vào phòng của Dương Nguyên Nhất, kết quả thấy cậu mỉm
cười thắp hương cho bài vị. Lúc đó Ngụy Diên Khanh đã cảm thấy anh sẽ
thật sự biến thành bài vị, vì vậy sếp Ngụy cho rằng như vậy cũng tốt lắm
rồi, nói không chừng thời gian trôi qua, việc này sẽ đi vào quên lãng, cho
nên vẫn có thể hy vọng cuộc sống uyên ương sau này.

Hôm nay, trời sáng mây trong. Từ sáng sớm chuông cửa đã reo, bên

ngoài ồn ào, mọi người trong văn phòng thám tử đều bị đánh thức. Bọn họ
nằm bẹp trên giường, dùng chăn trùm đầu lại, cố gắng nén tức giận.

Bỗng nhiên một cổ khí thế kinh khủng bao phủ cả văn phòng, làm mọi

người đang chui rúc trong chăn tự dưng rùng mình một cái. Sau một lúc,
Ngụy Diên Khanh mở cửa, vẻ mặt âm trầm mở cửa sổ hành lang nhìn cửa
sắt bên ngoài sân.

Ngoài cửa đậu vài chiếc xe tải, đang chờ cửa sắt mở ra sẽ đi vào.

Ngụy Diên Khanh khoát tay trái lên khung cửa sổ, ngón trỏ gõ nhịp, tiết tấu
có hơi nhanh, tỏ ý lúc này anh rất bực mình. Ngụy Diên Khanh hỏi: “Của
ai?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.