QUỶ SỰ VÔ TẬN - Trang 437

Tôn lão: “Mọi người không được bắt nạt Tiểu Hồng.” Sau đó thầm thì:

“Mua kính râm ở đâu vậy? Mua giúp tôi một cái.”

Dương Nguyên Nhất: “Đến lúc đó sẽ gửi cho chú.”

Tôn lão: “Ừ.” Sau đó ông ngồi ngay ngắn, ho khan: “Được rồi, quay

lại vấn đề chính. Ban đầu cũng có người suy đoán như Tiểu Hồng, nhưng
cho dù đối mặt với nó vẫn không có ai thấy hình dạng của con quái vật kia,
cho nên không xác định được. Bởi vì nếu nói rằng thù hận ‘Trẻ dị dạng’,
hẳn phải bao gồm ‘Trẻ dị dạng’ khác trưởng thành. Nhưng nó chỉ lựa chọn
thai phụ mang thai ‘Dị dạng’, cho nên không có biện pháp xác định cụ thể
nó là dị văn gì.”

Dương Nguyên Nhất nhún vai: “Có thể nó là một ‘Dị dạng’, căm hận

thai phụ biết rõ là ‘Dị dạng’ mà còn muốn sinh ra —— ừm, nhưng trong
thập niên 90, hình như siêu âm không quá phổ biến. Có thể là thai phụ cũng
không biết bản thân đang mang thai một đứa trẻ dị tật.”

Nói một cách nghiêm ngặt, không phải là siêu âm không thông dụng

mà là suy nghĩ đi siêu âm còn chưa phổ biến toàn quốc.

Tôn lão: “Đột nhiên xem hồ sơ hai mươi mấy năm trước là vì mấy

ngày gần đây, quái vật này thường lui tới phía Nam, dùng cách thức đồng
dạng giết ba thai phụ.”

Dương Nguyên Nhất: “Thời sự không đưa tin.”

Tôn lão: “Bên kia có tổ chức tương tự đang xử lý vụ án này, nhưng

bây giờ đã chịu thua. Bởi vì hợp tác với cảnh sát, bên kia báo lên trên rồi
tìm đến văn phòng thám tử. Tôi nghe hơi quen, tìm hồ sơ xem thử. Quả
nhiên là ‘Dị dạng’.”

Dương Nguyên Nhất nhận hồ sơ đầy ảnh máu tanh xem thử, lật vài tờ

rồi dừng lại trên một bức hình. Ảnh chụp trần nhà một căn hộ cho thuê, trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.