QUỶ SỰ VÔ TẬN - Trang 588

Dương Nguyên Nhất: “Anh nói đúng, nên làm chút chính sự. Chúng ta

thương lượng chuyện mua mộ đôi xa hoa đi.”

Ngụy Diên Khanh bất đắc dĩ: “Hợp đồng đã được ký, còn thương

lượng cái gì?”

Dương Nguyên Nhất ngửa đầu, cắn càm Ngụy Diên Khanh: “Thương

lượng xem ngài Ngụy có muốn chôn chung một mộ với em không.”

“Chuyện này có gì thương lượng?” Ngụy Diên Khanh càng cảm thấy

chuyện này không cần thương lượng, bởi vì kết quả chắc chắn là có rồi.

Dương Nguyên Nhất thu lại nụ cười, bình tĩnh nhìn Ngụy Diên

Khanh, thái độ chăm chú, dưới sự bình tĩnh là gợn sóng không dễ nhận ra:
“Tuổi thọ của em không khác con người, sống lâu nhất cũng chỉ chừng
trăm năm. Anh thì khác, anh là dị văn mạnh nhất, anh có thể sống lâu hơn.
Anh Ngụy, em không phải người rộng lượng, em rất ích kỷ. Em mong anh
có thể cùng sống cùng chết với em, sau khi chôn cùng một mộ, không thể
xa nhau. Nếu anh cũng nghĩ như em, em sẽ rất vui, cũng sẽ không khuyên
anh.”

“Em tuyệt đối sẽ không khuyên anh sống vui vẻ khi em không còn

nữa. Sau này anh càng trưởng thành, càng hoàn mỹ sẽ gạt em sang một bên
để nâng niu một thiếu niên xinh đẹp xa lạ. Em sợ khi em chỉ còn là bộ
xương trắng, anh sẽ ở bên một người khác. Em sẽ đố kỵ. Anh Ngụy, em
thật sự đố kỵ.”

Cậu không biểu hiện ôn hòa như thường ngày. Thật ra càng quan tâm,

cậu càng ích kỷ.

Ngụy Diên Khanh ôm chặt Dương Nguyên Nhất: “Anh cũng vậy. Lúc

ban đầu hình thể ‘qua đời’, anh đã suy nghĩ có nên trói em mang đi không.
Và trước khi kết hôn, anh biết hình thể mình không chống đỡ được bao lâu,
nhưng sau khi kết hôn vẫn ích kỷ tạo dựng quan hệ vợ chồng cùng em. Anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.