QUỶ SỰ VÔ TẬN - Trang 68

Vương Tiểu Hồng: "Chuyện này rất kỳ quái, phản ứng đầu tiên của

người bình thường phải là báo cảnh sát, sẽ không liên tưởng đến dị văn."

Dương Nguyên Nhất khép tài liệu lại: "Trừ phi bọn họ biết sự tồn tại

của dị văn, cũng biết hai người này mất tích có liên quan đến dị văn. Nhưng
bọn họ không nói, có lẽ có ý giấu diếm."

Vương Tiểu Hồng: "Nếu tìm tới văn phòng thám tử, tại sao còn phải

giấu diếm?" Hắn nghĩ nghĩ, nắm tay trái đấm vào lòng bàn tay phải: "Em
biết rồi, có lẽ bọn họ cho rằng chỉ cần ủy thác văn phòng thám tử, có thể
giải quyết phiền toái êm đẹp mà không cần biết cái gì gọi là dị văn."

Dương Nguyên Nhất: "Đoán nhiều cũng vô dụng, khi nào xuất phát?"

Vương Tiểu Hồng: "Bây giờ đi. Chuẩn bị hành lý, đến Thẩm trang ở

một thời gian ngắn."

Dương Nguyên Nhất gật đầu, sau đó lên lầu thu dọn hành lý. Lúc thu

dọn được một nửa thì nghe tiếng gõ cửa, đi ra mở cửa phát hiện là Ngụy
Duyên Khanh. Lúc này Ngụy Duyên Khanh không mang mặt nạ, nhưng
đeo khẩu trang màu đen, trên khẩu trang lại là con heo Peppa kia.

Lông mày và mắt của Ngụy Duyên Khanh lộ ra bên ngoài, làn da yếu

ớt tái nhợt. May mà da nhẵn nhụi bóng láng, bởi vì quá tái nhợt mà dẫn tới
bệnh trạng vô thần. Dương Nguyên Nhất nhìn hai mắt đen nhánh của Ngụy
Duyên Khanh, đột nhiên nhớ đến một cụm miêu tả cũ rích nhưng rất thích
hợp, mi mục như họa*.

(Mi mục như họa: Mặt đẹp như tranh vẽ)

Ngụy Duyên Khanh cầm trong tay một cái gậy dài chừng 20cm đưa

cho Dương Nguyên Nhất: "Súy côn* đặc chế. Vương Tiểu Hoành không
đáng tin cậy, nếu cậu nhận ủy thác tốt nhất mang theo vũ khí vừa tay."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.