QUỶ SỰ VÔ TẬN - Trang 77

Dương Nguyên Nhất đang sắp xếp hành lý đột nhiên tay run lên, chợt

xoay người ra phía sau quan sát trái phải cao thấp một phen, không phát
hiện bất kỳ thứ gì. Cậu bình tĩnh lại, tiếp tục sắp xếp hành lý, đột ngột cảm
thấy sởn gai óc chạy dọc từ gáy xuống sống lưng, giống như có người đứng
phía sau cậu dùng ánh mắt âm lãnh nhìn chòng chọc mình.

Mí mắt đột nhiên giật điên cuồng, Dương Nguyên Nhất đè mí mắt

đang giật liên hồi, lấy súy côn trong hành lý ra đi đến bàn bát tiên, cầm lấy
giá cắm nến đi về phía vách tường. Cậu quan sát vách tường tỉ mỉ, vách
tường có hơi ố vàng, lớp vỏ phủ ngoài rớt xuống không ít. Vẫn như cũ
không phát hiện bất kỳ cái gì, trong lúc lơ đãng cậu ngẩng đầu, nhìn thấy
trên đỉnh đầu 10cm có một cái khe dài bằng bàn tay.

Dương Nguyên Nhất nhón chân lên, cái khe chỉ rộng một li*, đương

nhiên không thấy được cái gì. Cậu đưa ánh nến đến cạnh cái khe, mặt dán
vào tường tới gần khe hở, một đường đen thui căn bản không có thứ gì.
Cậu nhìn một hồi rồi thối lui, suy nghĩ chẳng lẽ mình đã nghĩ nhiều?

(1li = 1cm)

Dương Nguyên Nhất lắc đầu, lui ra phía sau vài bước rồi xoay người

đặt ánh nến xuống bàn bát tiên, tiếp tục sắp xếp hành lý. Bởi vậy cậu không
chú ý tới cái khe hở cực bé trên vách tường sau lưng, sột sột soạt soạt rớt
xuống từng mảng sơn vụn, đột nhiên một lỗ thủng được mở rộng to bằng
ngón tay. Trong lỗ thủng đột nhiên xuất hiện một đôi mắt đỏ như máu, ánh
mắt vặn vẹo đảo quanh, chuyển động mấy cái với biên độ rất lớn, cuối cùng
bình tĩnh nhìn bóng dáng của Dương Nguyên Nhất.

Vương Tiểu Hồng chạy trở về túm tay Dương Nguyên Nhất kéo ra bên

ngoài: "Tìm được người mất tích, nhanh đi xem."

Hai người chạy đến tiền viện, trong viện đầy người vây quanh, ánh

đèn rất sáng. Âm thanh huyên náo càng lúc càng lớn, khi bọn họ vất vả mới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.