QUỶ SỰ VÔ TẬN - Trang 87

Hai người đạp ánh trăng đi vào viện của Thẩm Tiểu Nguyệt, dường

như vì người chết, Thiên Công Từ lâm vào tĩnh mịch cùng u tối. Dị văn
Liệt Phùng Nữ truyền ra ngoài, không ít du khách vốn đang tò mò, hiện tại
đã rốt rít trả phòng chạy ra bên ngoài ở. Thiên Công Từ mái hiên trùng
điệp, đình viện thâm sâu, ngẩng đầu chỉ có thể nhìn thấy một góc trời, cực
kỳ áp lực âm trầm.

Viện của Thẩm Tiểu Nguyệt rất yên tĩnh, không có đèn. Hai người trèo

tường vào trong, thử gõ cửa, sau một lúc lâu mới có người lên tiếng trả lời.
Dương Nguyên Nhất và Vương Tiểu Hồng liếc nhau, đẩy cửa vào.

Trong phòng mở một ngọn đèn bàn nhỏ, bên trong là trang hoàng kiểu

châu Âu, rất xa hoa. Ghế sôpha bằng da thật có một người phụ nữ mặc
quần áo ngủ kiểu nữ đưa lưng về phía bọn họ, mặt hướng vào vách tường,
vẫn không nhúc nhích.

Hai người vòng qua sôpha đến trước mặt người kia, thấy đó là một cô

gái trẻ tuổi, tuổi chừng hai mươi ba, hai mươi bốn. Dáng vẻ rất thanh tú,
nhưng ánh mắt lại dại ra, khí sắc không tốt. Sắc mặt như tờ giấy trắng, cực
kỳ trắng bệch, cố tình thoa son đỏ thẫm, nhìn qua càng yêu dị.

Cô chính là Thẩm Tiểu Nguyệt.

Thẩm Tiểu Nguyệt: "Ngồi xuống đi." Hai mắt cô vẫn nhìn đăm đăm

vào mặt tường, mặt tường tuyết trắng, rỗng tuếch.

Dương Nguyên Nhất nhìn theo cô, trên mặt tường tuyết trắng có khe

hở lớn chừng bàn tay. Cậu đột nhiên nói: "Bên trong có con mắt."

Cả người Thẩm Tiểu Nguyệt chấn động, bỗng nhiên quay đầu trợn to

mắt nhìn Dương Nguyên Nhất, sau một lúc lâu khàn khàn phủ nhận:
"Không có."

Dương Nguyên Nhất hỏi lại: "Cô nhìn thấy?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.