"Xích Trụ, nếu ta thực sự chết đi, ngươi sẽ ở lại đây phải không? Có thể
hay không khổ sở.... Có thể hay không thỉnh thoảng nhớ tới ta.... Thật hy
vọng , thật hy vọng trước khi ta chết, có thể để lại cho ngươi gì đó."
Xích Trụ chạm vào giọt lệ trên mặt Ngôn Hoa, nhẹ nhàng để vào miệng,
nếm được là vị mặn mặn và một ít hương vị chát.
"Ngươi vì cái gì nói ta không để ý?" Xích Trụ lấy tay lau đi giọt lệ trên
mặt Ngôn Hoa, "Nếu không cần ngươi, ta vì sao phải vô duyên vô cớ tức
giận? Nghĩ đến ngươi cuời thật vui vẻ với người khác mà không phải là ta,
thì đã tức giận rồi... Nếu không cần ngươi, ta sẽ cố ý thay đổi nhiệt độ cơ
thể sao? Nhìn ngươi thoải mái rúc vào trong lòng ngực ta, liền cảm thấy
được cái gì đều đáng giá...."
"Ngôn Hoa, không nghĩ rời đi không phải chỉ có mình ngươi. Mỗi một
lần người trở về thôn trên, ta lại bắt đầu chờ đợi, lo lắng, phiền não....
Không ngừng đoán ngươi chừng nào thì có thể trở về hay đã xảy ra chuyện
gì, hoặc là ngươi có lẽ sẽ không trở lại .... Nghĩ muốn đem ngươi nhốt lại
bên người, cứ như vậy cho ngươi chỉ có thể chỉ nhìn ta và chỉ cười với ta...
Thật sự rất muốn, rất muốn ....."
"Ngôn Hoa, ngươi là đối tượng duy nhất khiến ta để ý như thế, trước kia
không có xuất hiện, vầ sau cũng sẽ không xuất hiện nữa... Bởi vì ta chỉ có
một phần tình cảm cùng một lòng, cho một người, sau sẽ không có nữa."
Ngôn Hoa rưng rưng si ngốc nghe hắn nói xong, cuối cùng vưà khóc
vừa cười dùng sức bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, thật lâu không nói một
lời.
"...Ta nghĩ đến, nghĩ đến chắc chắn sẽ không được ngươi đáp ứng... Ta là
nam, bộ dạng lại bình thường.... Nguyên bản ta hòan toàn không dám hy
vọng xa vời.... Không nghĩ tới, không nghĩ tới ......"