"Xích Trụ. . . . Vì cái gì khuôn mặt của ngươi. . . . Trong ký ức của Ngôn
Hoa, ngươi rõ ràng không giống bây giờ . . . . ."
Đợi cho Tần Tiêu ý thức đến chính mình nói cái gì thì, lời đã theo gió
phảng phất ở không trung.
"Ngươi để ý sao? Để ý ta biến thành hình dạng bây giờ sao?" Xích Trụ
lộ ra có chút kích động, tay bắt lấy hai cánh tay của Tần Tiêu, nắm có chút
nhanh.
"Ta không phải ý tứ này . . . . Ta chỉ là tò mò. . . . Vì cái gì ngươi lại biến
thành như bây giờ, là vì Ngôn Hoa sao?"
Cuối cùng lại thẳng vào mắt Xích Trụ, lần này, hắn phải hỏi cẩn thận,
ngực có cái gì đó chua xót tràn ra yết hầu (cổ họng ). . . . . .
Xích Trụ lặng yên.
"Không thể nói sao?" Hắn vẫn không nói gì, Tần Tiêu liền không khỏi
lên tiếng.
Xích Trụ chậm rãi gật gật đầu ︰"Đúng vậy, ta không thể nói. Ta lúc đó
cũng không có cho Ngôn Hoa biết. . . . Cho nên, hắn cũng không biết. . . . .
."
Tần Tiêu nhìn hắn, hảo nghĩ muốn hỏi vì cái gì, nhưng nếu lúc đó cả
Ngôn Hoa hắn đều duy trì im miệng không nói như thế, vậy hiện nay Xích
Trụ sẽ nói ra ư, cho nên hắn không ngốc để mở miệng hỏi.
Vì che lấp đáy mắt đau thương, Tần Tiêu cúi đầu, suy nghĩ một lúc sau,
mới nhỏ giọng hỏi: "Kí ức vừa rồi, chính là quá trình gặp nhau của ngươi và
Ngôn Hoa?”
"Đúng vậy."