Sau khi nói xong, Tần Tiêu quay người đi về nhà gỗ, chỉ để Xích Trụ
lưu lại bóng dáng kiên cường của mình.
Tần Tiêu không biết chính mình ngủ bao lâu, hắn càng ngủ càng không
an ổn, có cái gì đang trói buộc người hắn, không thể động, thậm chí bắt đầu
hô hấp khó khăn.
Không thể không tỉnh lại, mở mắt ra, một gương mặt trắng như quỷ hiện
trước mắt hắn, Tần Tiêu vừa mới tỉnh bị doạ đến toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Sau khi hắn mở mắt ra, gương mặt này cũng cách xa ra, ánh mắt của Tần
Tiêu không tự chủ được cũng nhìn theo, khi nhìn đến toàn cảnh của người
nọ, hắn mới nhận ra người này là Bích Nhan đã gặp qua hai lần.
Không có tốn tâm tư để ý Bích Nhan vì cái gì lại xuất hiện ở đây, bởi vì
Tần Tiêu chú ý tới chỗ của hắn, nơi này không phải là gian nhà gỗ nhỏ hắn
vẫn luôn ở thời gian qua, mà là một gian phòng cổ xưa bố trí chỉnh tề, nơi
nơi dán chữ hỉ màu đỏ thẫm và treo những tấm màn đỏ tươi đẹp, liền ngay
cả tim của ngọn nến cũng là màu đỏ.
Chậm rãi thu hồi ánh mắt lại, nhìn đến màn giường và tấm trải giường
cũng là màu đỏ, mà cái gối còn được thêu hình uyên ương.
Tựa hồ là biết Tần Tiêu đã xem xong hết thảy trong phòng này, Bích
Nhan cười nói với hắn: "Vừa lòng căn phòng này không? Hết thảy chỗ này,
đều là ta dùng tâm bố trí."
Ánh mắt Tần Tiêu thâm trầm nhìn nàng cười thật diễm lệ nhưng lại
khiến cho người ta có một cảm giác nói không nên lời, cũng không có phát
biểu cảm tưởng của mình.