đang có ý gì. Nhưng rất nhanh, tôi đè lại sự xao động này. Tôi, không thể
sụp đổ bây giờ.
“Cậu đang nghĩ gì?” Những lời này tôi luôn muốn hỏi gã. Nhưng
chẳng biết vì sao, lần nào cũng thế, tôi sẽ cứ luôn một mình suy đoán, mà
chẳng thể hỏi ra. Cứ như, trong bóng tối luôn có một sức mạnh nào đấy
ngăn cản tôi có thể hiểu gã. Có lẽ, trong bóng tối luôn có một sức mạnh
khiến người và người không dám giãi bày với nhau, để chỉ còn lại ngăn
cách.
“…Không có gì.” Thật lâu, Ninh Phàm Kỳ mới trả lời tôi một câu này.
Lúc này, phòng kế bên lại vang lên một lần la hét.
Im lặng bên này và ồn ào bên nọ, đều khiến tôi cảm nhận được áp lực
và giận dữ. Mà câu trả lời của Ninh Phàm Kỳ lại càng khiến tôi điên tiết.
Chỉ là, tôi không biết mình giận vì điều chi nữa.
Là ghét gã tỉnh táo, hay oán hận bản thân mình yếu đuối, hay không
cam lòng vì cái chết đã chọn mình? Hẳn là nhiều cảm xúc đan xen nhỉ.
“Ninh Phàm Kỳ.” Tôi lại gọi.
“Ừ?” Gã bình tĩnh đáp lại.
“Lúc tôi chết nhìn như thế nào?” Vừa mới hỏi dứt, thân người bên
cạnh rõ ràng cứng đờ, tôi vì bắt được mà lại vui thầm, trong lời nói còn
chưa nhận ra ý cười. Không biết gã có nhìn kỹ không nữa. Tôi liếc gã, lại
hỏi, “Cậu đêm đó hẳn nhìn thấy phải không. Tôi đêm đó không thấy được
mình, vậy còn cậu? Có thấy bản thân mình sao?”
Câu hỏi vừa dứt, mặt nạ thong dong của Ninh Phàm Kỳ rốt cuộc xuất
hiện vết rách.