QUỶ THI ĐỘC HƯƠNG - Trang 160

Thế rồi, tôi lập tức lại cảm thấy bi ai một hồi. Bởi vì cảm giác thỏa

mãn nhỏ nhặt này, thông thường chỉ xuất hiện giữa hai người có cùng khả
năng gặp phải bất đắc dĩ như nhau.

Sự im lặng lan tràn giữa mọi người. Tất cả như đắm chìm trong suy

nghĩ chính bản thân. Có lẽ, tất cả đều có suy đoán giống tôi.

Thật lâu sau, Triệu Thần Khởi cuối cùng lên tiếng. Ông ta hít một hơi

sâu, sau đó lại như nghĩ đến điều gì, lộ ra nhụt chí có chút hơi hướm buồn
rầu, nói nhẹ: “Ông Trác, bà Trác, tôi có chút lời muốn nói với hai người,
mời cả hai cùng ra một chút được không?” Nói rồi, dẫn đầu ra cửa.

Cha mẹ hai người hơi ngạc nhiên một lát, liền gật đầu theo ra ngoài.

Cửa phòng đóng lại, cửa bên cạnh lại mở ra.

Ánh đèn ảm đạm lúc này càng thêm nhợt nhạt. Thì ra, cuối cùng ở lại

đây, vẫn là hai chúng tôi.

Tôi không biết tường cách âm ở đây không tốt cho lắm, dù sao tôi

hoàn toàn không thể nghe được rõ ràng từng câu ba người nói cái gì, chỉ có
thể nghe thấy tiếng gào la không rõ nghĩa vang lên.

Trước khi bọn họ quay về, tôi ngẩng đầu nhìn sang Ninh Phàm Kỳ

ngồi một bên không nói gì, lại cúi đầu nhìn chăm chăm cánh tay phải đang
treo ngang của mình, nhẹ giọng gọi:

“Ninh Phàm Kỳ.” Dường như, tôi có chút sợ đối mặt với gã lúc này.

“Ừ?” Gã cứ như không màng tới mà trả lời. Tôi nghe chỉ cảm thấy

lòng hoảng hốt. Biết rõ ràng Ninh Phàm Kỳ thuộc phái hành động, trước
kia có những tình huống tôi không có mặt gã làm ra hành động kinh người
hẳn không thể ít hơn tôi được. Vì thế, gã suy nghĩ không rõ ràng thế này
khiến tôi thật sự đề phòng. Tôi thậm chí muốn bắt lấy cổ gã lay lắc hỏi gã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.