QUỶ THI ĐỘC HƯƠNG - Trang 158

ngửi thấy thứ mùi khác lạ, hay hình ảnh trong gương, lúc phát hiện thi thể
Đông Ngôn Huy, hai chúng tôi phát hiện tình trạng quái dị của Lý Thành
sau khi “mộng du”, theo dõi cả thảy quá trình hắn “mộng du”, di thư của
Đông Ngôn Huy, cùng với sự “trùng hợp” khi nhìn thấy hai thi thể.

Trong quá trình kể lại, tôi với Ninh Phàm Kỳ bổ sung nhau, luân phiên

kể.

Cũng nhờ lần này nói ra rõ ràng, tôi mới biết câu chuyện theo góc độ

chứng kiến của tôi có chút chênh lệch, dù không lớn lắm. Nhưng quan
trọng nhất, cùng gã giống nhau, cùng quỷ dị, cùng kinh khủng.

Tuy nhiên, không lâu sau từ lúc vừa bắt đầu kể, có một việc khiến tôi

rất để ý. Chuyện đó là sau khi tôi cẩn thận miêu tả hết hình ảnh trong
gương đêm đó, Ninh Phàm Kỳ lại chỉ nói một câu “Tôi cũng thấy như Trác
Viễn” liền cho qua. Vốn cho rằng gã như mọi người kinh sợ vì hình ảnh
trong gương và trạng thái thi thể giống nhau, nên tạm thời không nghĩ kỹ
càng, chưa bổ sung – thực tế thì căn cứ vào biểu hiện vừa rồi của gã, rõ
ràng đã sớm nhận ra. Không nghĩ rằng, sau khi gã nói xong câu ấy lại
chuyển chủ đề sang việc hôm ấy Đông Ngôn Huy chết.

Tôi không biết vì sao gã không nói rõ tử trạng hai chúng tôi, không, có

lẽ chỉ có tôi, trong kính, là vì không nhìn thấy, hay thật sự không muốn nói?
Tôi không cho rằng việc không nhìn thấy bản thân có nghĩa mọi chuyện sẽ
không sao cả. Trái lại, tôi lại nghĩ đó chẳng qua quyết định bởi thân phận là
người ngoài cuộc đứng xem mà thôi. Nói như thế, nghĩa là dù Ninh Phàm
Kỳ không thấy bản thân gã, cũng có thể thấy được tôi.

Chờ chúng tôi kể lại hết, mẹ đã khóc ngã vào trong ngực cha rồi. Mà

cảnh sát Triệu chỉ chăm chăm hút thuốc, không nói một lời. Tôi nhìn trong
gạt tàn đã chứa một bụm thuốc, lại có cảm giác rất muốn cười. Nước mắt
sao? Có vẻ là không chảy được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.