QUỶ THI ĐỘC HƯƠNG - Trang 70

ràng có thể thấy từng giọt nước trên người nó nhỏ xuống, tôi lại không thể
thấy được mặt “nó”.

“Nó” đứng kế giường tôi, không hề động đậy. Y như con rối tròng một

chiếc áo đen được vớt từ vũng nước.

Nó rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ bây giờ đến lượt tôi? Không…

Tôi lại tự thôi miên bản thân nhắm mắt lại, há to miệng muốn la cứu

mạng, nhưng lại kinh hoàng phát hiện cổ họng như bị chặn lại, không thể
nào phát nên tiếng.

Ai cũng ích kỷ cả thôi, chẳng cần phải giả vờ vĩ đại trước cái chết chi

cả. Không cần đáng xấu hổ khi muốn người khác bị chọn, chỉ có đáng
thương khi bản thân khóc lóc hy sinh thôi.

Tôi đã luôn có suy nghĩ như thế, đến lúc này trong đầu chỉ còn không

ngừng gào lên tại sao lại là mình? Đến cùng thì tôi đã sai gì chứ? Vì sao
không phải là những người khác? Ninh Phàm Kỳ, Trần Hải, Lý Thành ai
cũng được, thậm chí Chung Tân Duy cũng được! Đã ngay từ đầu không
chọn tôi, tại sao giờ lại tới?

Mỗi lần cái âm thanh trong veo của giọt nước nhiễu xuống, là mỗi lần

chạm khắc vào não tôi, gạt đi không nổi. Mỗi giọt đều khiến tôi giật thót.

Tôi từ từ mở hai mắt ra, lại phát hiện không biết từ khi nào bóng đen

kinh dị nó biến mất rồi.

A?! Biến mất?

Tôi cẩn thận từng chút một ngẩng đầu nhìn lên trên, sau đó lại nhìn tới

cuối giường…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.