Có lẽ là một đêm qua không nghỉ ngơi, cả ngày hôm nay lại đại hôn quá
mệt mỏi, lại được Phượng Thương ôm ấp làm cho người ta quá mức mê
luyến, Mộ Dung Thất Thất lập tức ngủ, phát ra tiếng hít thở đều đều.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Dung Thất Thất hơi nghiêng
nghiêng, Phượng Thương vẻ mặt đau lòng. Đại hôn khiến cho nàng mệt
mỏi muốn chết đi. Cô gái nhỏ này, ngẫu nhiên làm một cái bộ mặt kiên
cường làm cho người ta đau lòng.
Lại vừa hôn, dừng ở trên đầu Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương ôm
Mộ Dung Thất Thất vào trong ngực: “Ngủ ngon! Tiểu bảo bối ta yêu nhất.”
Mộ Dung Thất Thất ngủ sâu, Phượng Thương không có chút khốn đốn.
Đã qua giờ tý (từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng), chuyện nên xảy ra cũng
không có xuất hiện, đây là làm sao vậy?
Mọi lần mỗi khi đến giờ hợi, cổ độc trong người hắn sẽ phát tác, nhưng
mà hiện tại đã là giờ tý, thân thể cũng không có gì không thoải mái, chẳng
lẽ là bởi vì hắn đem cổ độc nhổ ra sao?
Cô gái nhỏ trong lòng ngủ có chút không được tốt lắm, một chốc lát, Mộ
Dung Thất Thất giống như bạch tuộc đánh về phía Phượng Thương, cả
người giống như đặc biệt phấn khởi, ghé vào trong ngực hắn.
Cô gái nhỏ này, chẳng lẽ không biết hắn là nam nhân khỏe mạnh tráng
kiện hay sao? Phượng Thương đang suy nghĩ về cổ độc lại chuyển dời đến
trên người Mộ Dung Thất Thất. Trên người nàng có mùi hương táo thơm
mát, ở trong đêm khuya, kích thích đại não của Phượng Thương, làm cho
hắn càng ngày càng thanh tỉnh.
“Ngô…” Mộ Dung Thất Thất ngô một tiếng, ở trong ngực Phượng
Thương cọ xát, nghĩ muốn càng nhiều ấm áp từ cơ thể của hắn.