“Cái gì! Đánh chủ ý lên tiểu thư? Vậy tiểu thư có gặp nguy hiểm hay
không?” Tô Mi vừa nghe nói thế, nóng nảy, lập tức đứng lên, hận không thể
lập tức chạy vào cung giết chết mấy nữ nhân ghê tởm kia.
Thấy Tô Mi không hiểu được ý tứ lời nói của mình, Hoàn Nhan Khang
cười. Nha đầu này, tâm tư thật đơn thuần, đại não cũng đơn giản, có lẽ
chính bởi vì nàng nóng nảy cùng đơn giản, mới hấp dẫn mình! Trong cung
nữ nhân tranh đấu khiến hắn phiền chán, cũng cảm thấy ác tâm. Chỉ có ở
bên cạnh Tô Mi, Hoàn Nhan Khang mới cảm thấy cả người thoải mái.
Không có tâm cơ, nữ nhân trong sáng, thật tốt!
Thấy Hoàn Nhan Khang không giải thích nguyên nhân, chỉ hướng về
phía mình cười khúc khích, Tô Mi giận, đập vào đầu Hoàn Nhan Khang ,
“Ngươi mau nói a! Rốt cuộc là ai muốn tính toán tiểu thư của chúng ta a?
Có phải hay không là mẹ ngươi a? Ngươi nói, là người nào?”
Tô Mi đánh khiến cho Hoàn Nhan Khang đau đến nhe răng trợn mắt, hắn
ôm đầu, làm bộ rất đau kêu lên, “Ai nha nha, đau chết mất! Ai nha nha,
mưu sát chồng a!”
“Mưu cái đầu ngươi a!” Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, Tô Mi vẫn
nhịn không được đi qua nhìn, “Thật rất đau sao? Cho ta nhìn một chút!”
“Ngươi nhìn đi ——” Hoàn Nhan Khang ủy khuất bĩu môi, đưa đầu
mình ra cho nàng nhìn.
Nhìn Hoàn Nhan Khang bị mình đánh thành như vậy, Tô Mi một trận ảo
não. Nàng ra tay khí lực thật lớn, hạ thủ không phân nặng nhẹ, hoàng tử
như Hoàn Nhan Khang da mịn thịt mềm, khi nào thì bị đập như vậy đâu!
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không phải cố ý!” Tô Mi lập tức cầm thuốc
bôi cho Hoàn Nhan Khang, “Ngươi nhanh một chút nói đi ! Rốt cuộc là có
chuyện gì xảy ra a! Nói một nửa, thật là ức chết người rồi!”