(TNN : người ta tanh, còn anh là chua, cực chua a =]] tại sao ta đọc bộ nào
cũng có một thùng dấm chua to oành nhỉ =]] hắc hắc)
“Khụ khụ!”
Long Trạch Cảnh Thiên ôm lấy bụng, thống khổ cuộn mình thành một
đoàn trên mặt đất. Hắn không nghĩ tới Phượng Thương lại đột nhiên xuất
hiện, càng không có nghĩ tới một cước của Phượng Thương lại lợi hại như
vậy, đau nhức tê tâm liệt phế theo bụng hắn truyền đến, một cước kia thật
sự là dùng hết sức a.
Hiện tại Phượng Thương còn mở miệng nói một tiếng “Đóng cửa thả
chó”, Phượng Thương đem hắn cho là cái gì?
“Vương Gia, ngài là tự mình đi, hay để chúng ta đuổi đi?” Phượng Tề
mang theo người vây quanh bốn phía Long Trạch Cảnh Thiên, cả đám đều
hung dữ trừng mắt nhìn Long Trạch Cảnh Thiên, phảng phất là như đang
đợi hắn nói “Ta không đi” sau đó kết phường đem hắn đuổi ra bên ngoài.
Vương Gia của một nước bị người đuổi ra ngoài, chuyện này cỡ nào dọa
người! Long Trạch Cảnh Thiên giãy dụa tự đứng lên, nói, “Bổn vương tự
mình đi!”
Ra đến cửa chính Vương phủ, Long Trạch Cảnh Thiên một lần nữa quay
đầu lại nhìn Mộ Dung Thất Thất, “Tiên Nhi, ta sẽ không từ bỏ nàng! Ta
tuyệt đối sẽ không buông tay!”
“Cút ——” trong giọng nói của Phượng Thương rõ ràng mang theo tức
giận, mà thanh âm này rơi vào tai của Long Trạch Cảnh Thiên lại làm cho
lỗ tai hắn xé rách đau nhức, Long Trạch Cảnh Thiên vội vàng bịt tai, bộ
dáng muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu.
“Rầm——” không đợi Long Trạch Cảnh Thiên thuận khí, cửa chính
Nam Lân Vương phủ đã rầm một tiếng đóng lại, đem hắn triệt để ngăn lại