“Vô liêm sỉ!” Hoàn Nhan Liệt tiến lên, ngăn Hoàn Nhan hồng, giơ tay
định cho hắn một cái tát. Khi nhìn thấy phía dưới Hoàng Nhan Hồng, là
Hoàng Nhan Bảo Châu thân không một mảnh vải, Hoàn Nhan Liệt hoàn
toàn ngất.
Đây là chuyện gì xảy ra? Con trai của mình, cùng nữ nhi mình, lại ở
trong Đông Cung làm chuyện tằng tựu ( quan hệ nam nữ bất chính ) như
vậy?
Nhìn thấy cảnh trước mắt, giống như một đạo sét đánh, khiến toàn thân
Hoàn Nhan Liệt bất động.
“Phụ hoàng tha mạng!” Hoàn Nhan Bảo Châu thấy Hoàng Nhan Liệt
một thân long bào ở trước mặt, cũng bị dọa , vội vàng giật y phục che thân
mình lại, há miệng run rẩy bò trên mặt đất, quỳ gối trước mặt Hoàn Nhan
Liệt , “Phụ hoàng tha mạng! Là hoàng huynh ép buộc con!”
Hoàn Nhan Hồng bởi vì trên đầu bị vật nặng tập kích, đầu chaáng váng
mờ mịt, mà một bạt tai của Hoàng Nhan Liệt ra tay cũng độc, hoàn toàn
đánh hắn ngất xỉu luôn, cho nên không nghe thấy lời mà Hoàn Nhan Bảo
Châu nói…, nếu như nghe được, hắn nhất định sẽ nổi trận lôi đình. Mới
vừa rồi còn mở miệng một tiếng ‘muội yêu hoàng huynh’ , lúc này lại đem
mọi chuyện đổ lên trên người hắn, nữ nhân này quá đê tiện rồi!
“Ngươi, các ngươi ——”nghe Hoàn Nhan Bảo Châu nói như vậy, Hoàn
Nhan Liệt hoang mang một trận, Kính Đức vội vàng tiến lên đỡ lấy Hoàn
Nhan Liệt, “Vạn tuế gia, vạn tuế gia. . . . . .”
Qua một lúc lâu, Hoàn Nhan Liệt mới tỉnh táo lại.”Người đâu, đem đứa
súc sinh này giam lại cho trẫm! Còn có các nàng ——” Hoàn Nhan Liệt chỉ
vào Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mộ Dung Thanh Liên, “Cũng bị giam lại!
Trẫm muốn đích thân thẩm vấn!”