“Muội yêu Hoàng huynh!” Mặc dù cổ cùng phía dưới đều có truyền đến
đau đớn, nhưng là một loại cảm giác vừa đau lại vui vẻ, Hoàn Nhan Bảo
Châu đắm chìm ở trong khoái cảm điên cuồng, tiếng thét trong miệng chói
tai , gọi tên Hoàng Nhan Hồng.
Mà tiếng gọi của Hoàng Nhan Bảo Châu, càng thêm kích thích Hoàn
Nhan Hồng, hai người chìm trong thế giới riêng của bọn hắn không coi ai
ra gì..
Mặc dù gần đây, mấy ngày nay đã nhìn quen đối với hành động biến thái
của huynh muội này , nhưng lần này thấy bọn họ như vậy, Mộ Dung Thanh
Liên chịu không được. Thừa dịp hai người này vui vẻ quên mình, Mộ Dung
Thanh Liên lén lút đứng lên, sờ tới một bình hoa lớn, rón rén bước trên mặt
đất đến phía sau Hoàn Nhan Hồng.
“Loảng xoảng” một tiếng, Mộ Dung Thanh Liên hung hăng đem bình sứ
nện ở trên đầu Hoàn Nhan Hồng .
“Tiện nhân!” Hoàn Nhan Hồng đang sung sướng, bị vật nặng đánh trúng,
chỉ cảm thấy một cỗ nóng hầm hập đổ từ trên đầu của hắn chảy xuống, vừa
sờ, mới biết được là máu.
“Ngươi ——”
Không đợi Hoàn Nhan Hồng xoay người, Mộ Dung Thanh Liên dùng
sức khí lực toàn thân, một chưởng nhắm thẳng vào gáy Hoàn Nhan Hồng,
lập tức, Hoàn Nhan Hồng liền mềm nhũn nằm ngã úp ở trên người Hoàn
Nhan Bảo Châu .
“A ——” bị máu Hoàn Nhan Hồng rơi lên mặt, Hoàn Nhan Bảo Châu
hét ầm lên. Mà tiếng kêu của nàng, đã kinh động mọi người ở bên ngoài..
Nói đến, cũng khéo.