Mấy người đang nói chuyện, Như Ý đi đến, “Vương gia, Vân công chúa
Đông Lỗ tới, muốn gặp ngài!”
“Tới thật nhanh!” Mộ Dung Thất Thất tâm tình vốn là đang rất tốt, sau
khi nghe lời Như Ý nói, cái miệng nhỏ nhắn lập tức vểnh lên .”So với thời
gian ta dự đoán cũng nhanh hơn rất nhiều!”
“Bảo nàng ta trở về, ta không rảnh ——” thế nhưng Phượng Thương mặt
không đổi sắc, nhàn nhạt nói một tiếng, trực tiếp cự tuyệt Hạ Vân Tích.
Hắn cũng không muốn bởi vì tí xíu không thích đáng của mình, khiến
Mộ Dung Thất Thất có ý nghĩ khác. Hiện tại,người quan trọng nhất ở trong
lòng hắn là Mộ Dung Thất Thất, người khác, mặc kệ là công chúa hay là
cái khỉ gió gì đó, đối với hắn mà nói, cũng là mây trôi! “Dạ!” Mặc dù kết
quả này Như Ý đã biết, nhưng là muốn tới xác định. Chờ Như Ý đi ra
ngoài, nói lại với Hạ Vân Tích, nói Vương gia không rảnh, trong mắt Hạ
Vân Tích phủ lên sự mê man khó hiểu.
“Tại sao Vương gia không chịu gặp ta?”
Đối với cái vấn đề này của Hạ Vân Tích, có chút làm khó Như Ý.Chẳng
lẽ nói với nàng, thật xin lỗi, mời ngài trở về đi! Vương gia chúng ta sẽ
không có hứng thú với bất kỳ nữ nhân nào khác ngoài Vương phi, ngài sẽ
chết tâm sao!
Nếu là Cát Tường, tuyệt đối sẽ nói ra. Nhưng mà Như Ý không thể nói ra
lời như vậy, hơn nữa vì vị công chúa trước mặt hắn , nước mắt tràn đầy hốc
mắt, làm như chính mình khi phụ ( ăn hiếp, bắt nạt) nàng, khiến cho Như Ý
có chút không biết làm sao, định không nói lời nào, dứt khoát trầm mặc
không nói.
Như Ý trầm mặc, Hạ Vân Tích cũng không có làm khó hắn. Như Ý chỉ
là người hầu, hắn chẳng qua là truyền đạt ý tứ của Phượng Thương mà thôi.
Nhưng là Hạ Vân Tích cũng không có vì vậy mà buông tha, nàng ngàn dặm