Phượng Thương một tiếng “Phụ thân”, đem tất cả cảm xúc Phượng Tà đều
dâng trào.
“Phụ thân, người vẫn còn sống! Thật sự là quá tốt!” Phượng Thương cực
kỳ hân hoan, Phượng Tà còn sống, điều này đối với hắn mà nói là tin tức
tốt cỡ nào a!
“Khanh khanh, người là cha nàng, là cha ruột của nàng!”
Phượng Thương lôi kéo Mộ Dung Thất Thất, lôi nàng đưa đến trước mặt
Phượng Tà, “Khanh khanh, đây là phụ thân của nàng!”
Hai nam nhân tâm tình đều vô cùng kích động, còn Mộ Dung Thất Thất
lại vô cùng bình tĩnh. Phụ thân? Phượng Tà? Mộ Dung Thất Thất có chút
ngây ngốc tại chỗ nhìn Phượng Tà.
Kiếp trước, nàng là cô nhi không cha không mẹ, tuy rằng nghĩa phụ đối
với nàng như con mình sinh ra, nhưng trong lòng Mộ Dung Thất Thất vẫn
còn chút tiếc nuối.
Cha mẹ thân sinh vứt bỏ, vẫn là nỗi đau trong lòng nàng không có cách
nào bù đắp được. Bao nhiêu lần nàng ở trong mộng được gặp cha mẹ, luôn
cố gắng muốn đuổi theo bước chân của bọn họ, muốn bọn họ một chút vì
cái gì muốn vứt bỏ nàng, sau khi tỉnh lại, khóe mắt đều là nước mắt nhẹ rơi.
Hôm nay, trọng sinh đến thế giới này, nàng rõ ràng có thể nhìn thấy phụ
thân thân sinh của thân thể này, không khỏi có một loại cảm giác tràn lan ở
trong lòng.
Người nam nhân trước mắt này, trong mắt lộ ra tia sáng yêu thương,
không mang theo mưu cầu, tràn đầy ấm áp, lúc này, cảm giác ấm áp một
mực bao quanh nàng, chẳng lẽ, đây là cảm giác có phụ thân sao?