Nghĩ như vậy, Hạ Vân Tích quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Hồng
Diệp, thấy vậy Hồng Diệp sợ hãi, lập tức quỳ gối trước mặt nàng, “Công
chúa, nô tỳ thật là nghe người trong vương phủ nói, nô tỳ cho dù có gan lớn
như trời, cũng không dám lừa gạt công chúa a!”
“Thật không phải là ngươi?” Nếu nói rằng, lòng Hạ Vân Tích, như một
mặt hồ nước phẳng lặng, lời nói này của Như Ý, thì là một hòn đá nhỏ, ném
vào, tạo thành một tiếng”tùm tùm” vang lên, còn nổi lên những gợn sóng
lăn tăn.
“Công chúa, nô tỳ cùng công chúa giống nhau, đều là vừa mới tiến
Vương phủ, nô tỳ như thế nào sẽ biết Vương gia dị ứng với thịt gà! Nô tỳ
theo ngài nhiều năm như vậy, rốt cuộc là hạng người gì, hẳn là công chúa
so với ai khác đều biết rõ hơn!”
Dù Hồng Diệp từ nhỏ đã theo hầu Hạ Vân Tích, là tâm phúc của nàng,
chỉ là khi gặp phải chuyện của Phượng Thương, Hạ Vân Tích vẫn là mất đi
lý trí, trực tiếp tát hai cái vào khuôn mặt mềm mại của Hồng Diệp, “Tiện
tỳ! Lại dám hãm hại bản cung! May mà vị tiểu ca này nói chân tướng cho
bản cung, nếu không, bản cung không phải hại Vương gia sao!”
“Nô tỳ oan uổng a! Công chúa, nô tỳ oan uổng!” trên mặt Hồng Diệp nổi
lên hai dấu tay đỏ ửng, trong miệng hô oan uổng, đầu nặng nề mà dập đầu
trên đất. Vừa vặn, nơi này là một mảnh đường đá, Hồng Diệp chỉ là dập
đầu ba bốn cái xuống, trên đầu liền sưng tím lên.
Hồng Diệp kêu oan nhiều tiếng, trong ngữ điệu mang theo khóc nức nở,
Hạ Vân Tích cũng không có vì vậy mà động lòng, ánh mắt của nàng nhìn
chằm chằm vào trong Thính Tùng lâu, nghĩ gây ra động tĩnh, dẫn Phượng
Thương ra.
Chỉ là, Hạ Vân Tích đã tính sai, Phượng Thương biết rõ nàng muốn tới,
đã sớm rời Vương phủ. Hôm nay, chỉ có Hạ Vân Tích ngây ngốc đứng ở