“Ha ha ——” Mộ Dung Thất Thất nhẹ giọng cười, con mắt nhìn chằm
chằm vào mắt Hoàn Nhan Nghị, “Biểu ca, đa tạ…”
Lời nói bay bổng, chậm rì rì, như có ma lực. Lúc cùng Mộ Dung Thất
Thất nhìn nhau, Hoàn Nhan Nghị có một loại cảm giác hoảng hốt, chỉ trong
nháy mắt, trong đầu hắn liền trống không, không suy nghĩ được gì nữa. Đợi
đến khi Hoàn Nhan Nghị tỉnh táo lại, Mộ Dung Thất Thất đã uống xong
rượu, dưa cho hắn cái chén trống không.
“Biểu ca, đến phiên ngươi!”
“Được được! Ta uống!” Hoàn Nhan Nghị ngửa đầu, một chén rượu rót
vào bụng. Nhìn vệt rượu trên khóe miệng của hắn, Mộ Dung Thất Thất
khóe môi cười đắc ý.
Mộ Dung Thất Thất uống rượu, Hạ Vân Tích cũng nóng bỏng nhìn
Phượng Thương, “Vương Gia, ta trước nay đều rất ngưỡng mộ chàng, chén
rượu này, là ta mời chàng!”
Ý tứ Hạ Vân Tích rất rõ ràng, Phượng Thương phải uống rượu này mới
được.
“Công chúa, cái này thật là không được rồi, chỉ kính rượu ca ca của Bản
cung mà lại không kính rượu Bản cung, không phải là ngươi xem thường
bản cung chứ?” Mộ Dung Thất Thất đến gần, mặt mày mỉm cười, nhìn Hạ
Vân Tích.
Chẳng biết tại sao, lúc cùng Mộ Dung Thất Thất đối mặt, Hạ Vân Tích
cảm giác được trống ngực đập nhanh hai nhịp, đợi nàng lấy lại tinh thần,
Mộ Dung Thất Thất cười lên, “Vân công chúa, Bản cung đùa với người
thôi! Không quấy rầy các ngươi! Các ngươi uống đi!”
Nhìn lại, Phượng Thương đã đem rượu đổ vào trong miệng. Thấy
Phượng Thương uống rượu mà mình rót, Hạ Vân Tích cảm thấy hạnh phúc