“Mộ Dung Thanh Liên phạm vào trọng tội, bị trẫm nhốt ở trong đại lao.”
Vừa nghe nói Mộ Dung Thanh Liên bị giam trong lao, Di Sa tâm tình rõ
ràng có chút kích động, hai tay nắm lấy chuôi tay xe lăn, giống như nếu
không phải chân hắn có vấn đề, hắn nhất định sẽ kích động đứng lên, “Bệ
hạ, Mộ Dung Thanh Liên phạm vào tội gì? Nàng đã từng có ân với ta, cho
nên, có thể hay không thỉnh bệ hạ mở một mặt lưới, cho ta một ân tình?”
“Cái này —— ”
Mộ Dung Thanh Liên đối với Hoàn Nhan Liệt mà nói, là con kiến nhỏ
không có bất kỳ phân lượng nào, lúc này đại đệ tử Bồng Lai đảo lại nói
giữa bọn họ có quan hệ, khiến Hoàn Nhan Liệt nhịn không được tính toán
trong lòng, cuối cùng có nên thả Mộ Dung Thanh Liên, cho Di Sa một cái
mặt mũi hay không.
“Bệ hạ, ta ngàn dặm xa xôi tới, chính là vì đáp tạ ân nhân cứu mạng này.
Nếu như nàng có làm sai cái gì, ta nguyện ý thay nàng gánh chịu. Chỉ thỉnh
bệ hạ giơ cao đánh khẽ, thả nàng, Di Sa trong lòng vô cùng cảm kích.”
Di Sa vỗ tay, lập tức có hai người mang hai cái hộp gỗ đến, mở ra, ở
trong tất cả đều là trân châu lớn bằng trứng gà. Hai hộp cộng lại, khoảng
chừng hai mươi viên.
“Không biết hai hộp trân châu này, có thể đổi về tính mạng của nàng hay
không!”
Di Sa ngữ điệu vội vàng, làm cho người ta nhịn không được đoán quan
hệ giữa hắn và Mộ Dung Thanh Liên, lại thêm ngữ khí hắn thành khẩn,
phối hợp khuôn mặt khờ dại vô tội, làm cho người dù cứng tâm, cũng nhịn
không được mềm đi vài phần.
“Bệ hạ, nếu như là người không quan trọng, không bằng, thả ra đi!” Từ
khi hộp được mở ra, Lâm Khả Tâm đã bị những viên trân châu xinh đẹp