Khi Mộ Dung Thanh Liên ngủ say thời điểm, chợt nghe tiếng cửa”Kót
két” mở ra. Đại khái là do ở trong lao bị hành hạ đã lâu, cho nên vô luận
nàng có ngủ say cỡ nào, chỉ cần nghe được thanh âmđội trưởng nhà lao mở
xiềng xích ra, là nàng sẽ thức tỉnh. Hiện tại bản thân, mặc dù đã lâu cũng
không có chợp mắt qua, nhưng sau khi nghe thấy tiếng, nàng tự nhiên sẽ
phản xạ có điều kiện, mà mở mắt.
Người tiến vào là Hạ Tuyết, vẫn là gương mặt lạnh lùng như cũ .
“Những gì ta biết, ta đều nói cho các ngươi biết cả rồi!” gương mặt Mộ
Dung Thanh Liên sưng giống như đầu heo, vốn có đôi mắt to xinh đẹp,
nhưng bởi vì gương mặt sưng vù lên, mà bị ép chặt thành một đường kẻ
nhỏ.
“Van cầu các ngươi, thả ta đi! Ta biết ta sai lầm rồi, không nên giả mạo
thân phận Y Liên lừa gạt các ngươi, ta thật biết sai rồi!”
“Đã muộn!” Không đợi Mộ Dung Thanh Liên nói xong, Hạ Tuyết lắc
mình xuất hiện ở phía sau Mộ Dung Thanh Liên, trong tay có thêm một cái
sợi dây, xiết thật chặc cái cổ mãnh khảnh của Mộ Dung Thanh Liên.
“Khụ khụ!” Cảm giác được sát khí trên người đối phương, Mộ Dung
Thanh Liên liền né tránh, hai tay cố gắng lôi sợi dây, muốn đem nó từ trên
cổ mình kéo xuống.”Cứu. . . . . . Cứu mạng. . . . . .”
“Ngươi vô tội , nhưng ngươi không nên đắc tội với công tử. Nhớ kỹ, kiếp
sau nhất định phải đầu thai vào nhà người tốt!” Môi của Hạ Tuyết tiến đến
gần lỗ tai của Mộ Dung Thanh Liên, tiếng nói lạnh lẽo dằng dặc truyền đến
trong tai Mộ Dung Thanh Liên , phảng phất như đang tuyên cáo tử vong
của nàng.
“Không! Cứu mạng. . . . . .”