“Két ——” (tiếng đạn lên nòng) “Y Liên, em bây giờ còn có thể động
sao? súng ở trong tay của anh, vũ khí của em không có bên người, em lấy
cái gì đấu cùng anh?”
“Anh bỏ thuốc vào nước của tôi? Liên Sinh, anh thay đổi rồi, anh trở nên
thật là đáng sợ, tôi thật sự không nhận ra anh nữa rồi! Có gan hôm nay anh
giết chết tôi đi! Nếu không, chỉ cần tôi sống một ngày, tôi sẽ đuổi giết anh
một ngày! Tôi muốn anh vĩnh viễn không có một ngày nào được bình yên!
Anh cũng đừng hòng có được tôi!”
“Y Liên, em đừng ép anh!”
“Ác quỷ, anh cút xuống Địa ngục đi!”
“Pằng ——”
“Y Liên ——” Di Sa chợt mở mắt ra, trên trán chi chít mồ hôi hột. Y
Liên. . . . . .
“Công tử, ngài sao vậy?” Hạ Tuyết thấy Di Sa như vậy, vội vàng mang
nước đưa tới trước mặt hắn, lại đem khăn tay sạch đưa hắn. Hạ Tuyết vừa
định giúp Di Sa lau mồ hôi, lại bị Di Sa giơ tay lên ngăn cản, “Ta tự mình
làm! Hạ Tuyết, ta nói rồi, ta không thích người khác đụng vào ta, đặc biệt là
nữ nhân!”
Nghe được lời này của Di Sa, ngữ điệu cực kỳ nghiêm khắc, mặt Hạ
Tuyết cũng lạnh như băng, bởi vì lời của hắn mà xuất hiện chút dao động.
“Dạ, công tử, ta sai rồi. . . . . .” Di Sa không có chú ý tới, lúc hắn nói ra
lời này, trong mắt Hạ Tuyết hiện lên vẻ cô đơn, lúc này trong lòng Di Sa
nghĩ tới chỉ có một Y Liên.
Y Liên, em nhất định cũng đến cái thế giới này đi! Y Liên, em ở chỗ
nào? Em có tha thứ cho anh không? Lúc trước là anh sai rồi, thật sự sai rồi!