Tố Nguyệt chỉ vào bản đồ kinh thành, phía trên dùng màu đỏ để đánh
dấu vị trí cụ thể:” Thị nữ bên người Di Sa gọi là Hạ Tuyết, còn thị vệ bên
người của Gìa Lam gọi là Kim Vũ. Trừ bốn người bọn họ ra, trong nhà còn
có một nữ đầu bếp cùng hai người hầu.”
“Vào thời gian trước, Hạ Tuyết từng lần lượt Ma Vực cùng Phật sinh
môn, muốn người của chúng ta điểu tra tin tức của Bạch Ức Nguyệt, chẳng
qua đều bị chúng ta cự tuyệt. Gần đây, Hạ Tuyết Hoa hỏi thăm chuyện của
Tô Mi, chẳng qua chúng ta che dấu, cho nên nàng cũng không tìm được tư
liệu có ích nào cả.”
Nạp Lan Tín nói ra tin này, làm cho Mộ Dung Thất Thất rất hứng thú,
“Hạ Tuyết là người của Di Sa, nàng làm như vậy, tự nhiên là do Di Sa yêu
cầu . Chẳng qua là, ta vẫn không biết Di Sa tìm Bạch Ức Nguyệt với Tô Mi
để làm gì?”
Nạp Lan Tín lắc đầu “Cái này, ta cũng không biết. Di Sa là đại đệ tự của
Bồng Lai đảo, Bồng Lai đảo vẫn là một nơi thần bí, cho nên đối với tư liệu
về nàng, ta cũng không tra ra được gì.”
Nói đến người này, Tố Nguyệt liền nghĩ đến một chuyện , “Tiểu thư,
mười ngày trước người của chúng ta phát hiện một thi thể nữ nhân ở ngoại
thành, xác định được người nọ chính là Mộ Dung Thanh Liên. Nàng bị giết,
là một chiêu mất mạng. Thời điểm lúc chết Mộ Dung Thanh Liên đã mang
thai hai tháng, ở bên người nàng, là thi thể của mười nam nhân ,cũng đều là
dùng một chiêu đoạt \mạng. Người giết là người có thân thủ cực kỳ nhanh,
vết thương tuy nhỏ, nhưng nhầm vào điểm trí mạng.”
Tố Nguyệt nói như vậy, Nạp Lan Tín nghe cũng nhíu chân mày, ” Người
chết trên núi Kính Đình, thi thể là ta tự mình nhìn, đều là một chiêu mất
mạng. Vũ khí dùng là một đoản kiếm, hung thủ xuất thủ cực nhanh, vết
thương vô cùng nhỏ. . . . . .”