“Khuôn mặt này thật đáng tiếc ——”
Ánh mắt của Di Sa,thật khó phân biệt, giống như đang đối diện với con
mồi của chính mình,điều này làm cho Hạ Tuyết kinh hãi, trong lòng sợ hãi.
Tuy rằng sợ hãi, Hạ Tuyết cũng không dám có bất luận câu oán hận gì,
nàng biết nàng phải nắm bắt cơ hội này của Di Sa, nếu không nàng sẽ bị
đuổi đi, nàng không muốn rời xa Di Sa, chỉ có thể tùy ý Di Sa đang đánh
giá khuôn mặt của nàng.
Nhìn một hồi lâu, Di Sa tựa vào trên xe lăn, đem roi da vứt trên mặt đất,
ngón tay chậm rãi gõ lên đỉnh tay cầm của xe lăn.”Hạ Tuyết, ngươi nói
ngươi đối với ta là trung thành , hiện tại làm cho ta một việc, để chứng
minh trung thành của ngươi đi!”
Không biết vì sao, sau khi nghe đến lời này, Hạ Tuyết không tự chủ được
rùng mình một cái. Vì sao, nàng có cảm giác như bị Di Sa tính kế ?
“Như thế nào, không muốn sao?” Hạ Tuyết yên lặng, làm cho Di Sa khẽ
nở nụ cười, tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời, giống như ánh mặt trời
chiếu rọi một vùng băng tuyết, trong trẻo xinh đẹp, làm cho Hạ Tuyết
hoảng hốt một trận.
“Nếu không muốn, vậy ngươi l đi đi! Làm phản đồ của Bồng Lai đảo ,
ngươi đã không có tư cách trở về Bồng Lai đảo .”
Hạ Tuyết rốt cục cũng rõ ràng, chính nàng vì cái gì đều bị nam nhân này
nắm bắt. Hắn đem tất cả đường lui của nàng phong kín, không cho nàng trở
về được quê hương nàng đã lớn lên từ nhỏ, làm cho nàng mang danh hiệu
“Phản đồ” , khiến cho nàng không thể từ chối yêu cầu của hắn.
Nam nhân này, hành động luôn tàn nhẫn như vậy, mặc dù nàng vất vả
hầu hạ hắn đã sáu năm, thật cẩn thận chiếu cố hắn, đối với hắn vẫn luôn
trung thành và tận tâm, nhưng hắn có thể trở mặt vô tình như vậy.