Mà. . . . . . Nàng vô cùng lưu luyến hắn, có biện pháp gì sao! Vì sao hắn
không thể đem tình yêu của hắn đối với Y Liên chia sẻ dù một chút , nàng
cảm thấy thỏa mãn , vì cái gì hắn đối xử tàn nhẫn như vậy với nàng! Rõ
ràng nàng thương hắn như vậy!
Ở trước mặt hắn, nàng vẫn không có khí chất như vậy, vì thương hắn,
nàng trở nên thật hèn mọn.
“Ta nguyện ý vì công tử làm bất cứ chuyện gì.” Hạ Tuyết lau đi lệ trên
mặt, yên lặng nhìn Di Sa. Mặc dù hèn mọn, nàng vẫn vui vẻ chịu đựng. Có
giá trị lợi dụng, mới có thể đứng bên cạnh hắn. Nếu có một ngày hắn không
muốn lợi dụng nàng nữa, Hạ Tuyết lại cảm thấy thương tâm, bởi vì hắn
chưa bao giờ giữ phế vật bên người, đến lúc đó, nàng sẽ vĩnh viễn mất đi
Di Sa .
“Tới đây!” Di Sa ngoắc ngoắc đầu ngón tay, Hạ Tuyết vẫn như cũ quỳ ,
bò lên hai bước, đi tới trước mặt Di Sa. Di Sa nói cực kỳ ngắn gọn, chỉ vài
câu, cuối cùng, hắn đặc biệt bổ sung một câu, “Nhớ kỹ, đây chính là cơ hội
của ngươi a!”
Sau khi nghe Di Sa nói, Hạ Tuyết kinh ngạc mở miệng, trong mắt tràn
đầy sự khó tin cùng kinh hoảng, hướng về phía khuôn mặt bày ra tươi cười
chân thực kia của Di Sa, Hạ Tuyết phút chốc do dự , lại cắn răng, gật
đầu.”Công tử nói , Hạ Tuyết nhất định làm theo!”
“Ngoan!” Di Sa khóe môi giơ lên, tươi cười thánh thiện như Thiên Sứ,
làm cho Hạ Tuyết nhìn ngây ngốc, một lòng bởi vì nụ cười này có thể càng
lúng sâu vào tay giặc. . . . . .
“Đi tắm rửa đi, rồi bôi thuốc. Nữ nhân quan trọng nhất là dung mạo,
cũng không nên vì ta mà hủy đi, ta đây tội ác tày trời nha .”
Lời nói của Di Sa tựa như có ma lực, làm cho Hạ Tuyết cam tâm tình
nguyện vì hắn làm bất cứ chuyện gì.