“Tin.” Mộ Dung Thất Thất không chút do dự gật đầu, ngược lại làm cho
Minh Nguyệt Thịnh kinh ngạc, “Thất Thất, nàng vì sao tín nhiệm ta như
vậy?”
“Bởi vì ánh mắt của ngươi không biết nói dối!” Kỳ thật, Mộ Dung Thất
Thất muốn nói “Bởi vì ngươi yêu ta” , chỉ là lời này nàng cũng không nói
ra miệng.
Cách Nam nhân yêu nữ nhân có rất nhiều loại, giống như Liên Sinh, yêu
Y Liên, nhất định phải tìm được nàng, nếu không chiếm được tình nguyện
dù mất cả chì lẫn chài cũng sẽ không để cho đối phương cảm thấy dễ chịu.
giống như Long Trạch Cảnh Thiên, tình yêu của hắn mang theo quá nhiều
mục đích và lợi ích, có thể hắn một hồi như vậy, lúc khác như vậy, mà quan
trọng là chính hắn có cần điều đó hay không thôi. Còn như Minh Nguyệt
thịnh, tình yêu của hắn là giúp đỡ cho người hắn yêu, ta yêu ngươi, không
liên quan tới ngươi, xem ra tình yêu trong sáng của Minh Nguyệt Thịnh, là
thành toàn cho người hắn yêu.
Hắn hi vọng Mộ Dung Thất Thất có thể hạnh phúc, cho dù hắn chỉ đứng
có thể đứng từ xa để nhìn, chỉ cần nàng hạnh phúc, hắn sẽ vui vẻ. Nam
nhân như vậy , tình yêu khoan dung như vậy, lại làm sao có thể thừa dịp mà
phá hoại hạnh phúc của nàng!
Minh Nguyệt Thịnh đối diện với Mộ Dung Thất Thất, nghĩ đến câu nói
kia của nàng “Ánh mắt của ngươi không biết nói dối” , làm cho Minh
Nguyệt thịnh có khí phách cũng bị kích động muốn rơi lệ . Nàng tín nhiệm
hắn như vậy, làm cho hắn cảm thấy vô cùng tự hào. Nữ nhân này, làm cho
người ta không tự chủ được mà bị nàng hấp dẫn, cam tâm tình nguyện phục
vụ cho nàng. . . . . .
“Cám ơn ——” Minh Nguyệt Thịnh nhìn Mộ Dung Thất Thất
cười.”Cám ơn sự tín nhiệm của nàng!”