Lúc này trong lòng Minh Nguyệt Thịnh trừ bỏ thán phục, vẫn là thán
phục. Thiên hạ này vì sao lại có nữ tử như Mộ Dung Thất Thất? Vô luận là
chia ra hai đường, sau cùng nàng nói hết sức chuyên chú, chỉ cần đối phó
với một nước, những điều này cần người lãnh binh lâu năm mới có thể suy
nghĩ ra được, vì sao một tiểu thư khuê các như Mộ Dung Thất Thất lại có
thể nghĩ ra được điều này?
“Thất Thất, nàng thật sự là làm cho ta cảm thấy bất ngờ.”
Qua rất lâu sau, Minh Nguyệt Thịnh mới biểu hiện sự cảm thán đối với
nàng như vậy. Chắc là bởi vì nữ nhân này một mặt không giống nữ nhân
bình thương thường , mới có thể hấp dẫn hắn sâu sắc như vậy, làm cho hắn
cam tâm tình nguyện vì nàng mà làm bất cứ chuyện gì. Nữ tử như vậy, trời
sinh trở thành một nữ vương, làm cho người khác không thể không khâm
phục dưới chân nàng.
Minh Nguyệt Thịnh có chút hối hận, hối hận chính mình không sớm một
chút phát hiện của Mộ Dung Thất Thất quý giá như vậy, để cho Phượng
Thương một bước đoạt trước. Nhưng hắn lại cực kỳ may mắn, may mắn
chính mình có thể nhìn thấy một mặt tốt đẹp của nàng như vậy! Nếu hắn
lúc trước chọn cách thức cực đoan mà đoạt lấy, chỉ sợ nữ nhân này vĩnh
viển cũng không muốn mở lòng cùng hắn, cũng sẽ không để hắn có thể
thấy được một mặt tốt đẹp của nàng như vậy.
Vốn bất hạnh cùng hạnh phúc lại giống nhau như vậy. Tuy, hắn không
thể cùng nàng bên nhau mãi mãi, nàng chỉ đối xử với hắn như là bạn tốt ,
có thể lấy một danh phận khác ở cùng nàng,nhìn thấy nàng toả sáng mê
người, cũng là một loại hạnh phúc a!
“Thất Thất, nàng vừa rồi mới nói , chẳng lẽ là nàng đã cùng Nhiếp Chính
vương thảo luận qua sao?”