tràn đầy hạnh phúc, đi tới thế giới, có người yêu cùng người nhà, đây là
loại hy vọng xa vời mà kiếp trước nàng chưa từng dám ước mơ.
Trong cung, hoàng thái hậu Đông Phương Lam nghe nói Mộ Dung Thất
Thất cùng Phượng Thương trở lại, liền dẫn Hoàn Nhan Kiệt cùng đến
Nhiếp Chính Vương phủ.
“Bà ngoại! Trời lạnh như thế, người làm sao tới rồi? Ta đang định ngày
mai tới thăm người đây!” Thấy Đông Phương Lam đi ra ngoài thăm mình
giữa trời đông, Mộ Dung Thất Thất có chút băn khoăn.
“Đừng đừng, ngươi bây giờ thân thể nặng, không thể động, nên để bà
đến thăm!”
Đông Phương Lam nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thất Thất, nhìn thật
lâu” “Bụng đầy, đích thị là một tiểu tử mạnh khỏe!” Đợi lâu như vậy, thì ra
là Đông Phương Lam nói đúng cái này, khiến mọi người chung quanh nở
nụ cười.
“Cô cô sắp sinh tiểu đệ đệ sao? Thật tốt quá!” Hoàn Nhan Kiệt hồi lâu
không thấy Mộ Dung Thất Thất, lần này Mộ Dung Thất Thất trở lại, mang
theo rất nhiều lễ vật, đặc biệt là ốc biển trắng, khiến cho hắn yêu thích
không buông tay. Bây giờ nghe Đông Phương Lam nói, Mộ Dung Thất
Thất hoài thai nam, Hoàn Nhan Kiệt cao hứng sắp nhảy lên.
“Nếu như cô cô sinh một tên tiểu đệ đệ, trẫm nhất định sẽ bảo vệ hắn thật
tốt! Không để cho bất luận kẻ nào khi dễ hắn!”
Lúc nói lời này, trên khuôn mặt ngây thơ của Hoàn Nhan Kiệt, rõ ràng
hiện ra bộ dáng người lớn, phảng phất đây là một câu hứa hẹn, nói ra, chính
là chuyện cả đời.
Thấy bộ dáng của Hoàn Nhan Kiệt, Mộ Dung Thất Thất đưa tay vuốt ve
lên mặt hắn, “Nếu như cô cô sinh ra tiểu đệ đệ, thì Kiệt nhi có bằng hữu