mắt, nghĩ tới một biện pháp: “Ta thấy, nếu mọi người đã bất đồng ý kiến, ta
nghĩ ra một biện pháp, không bằng lựa chọn một phương pháp xử lý vẹn cả
đôi đường.”
“Biện pháp gì?”
“Không bằng, tách Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất ra, mỗi
người giữ một bên. Chỉ là, vậy thì phải xem các ngươi có bản lãnh hay
không rồi!” Phương pháp Mục Hoa chọn dùng chính là một người đánh
một nửa, tuy vụng về, nhưng trước mắt, xem là cái ngốc trong phương pháp
này chính là cái thông minh.
Long Trạch Cảnh Thiên cùng Tháp Cát Cổ Lệ đều không mở miệng,
Mục Hoa biết rõ chuyện này có hi vọng, tiếp tục nói: “Theo nguồn tin đáng
tin cậy, trên người Tiểu thế tử của phủ Nhiếp Chính Vương có cổ độc, là
truyền từ bụng mẹ. Các ngươi cũng biết, muốn giải cổ, phải đển Nam
Phượng quốc, tìm người Tường tộc mới được. Cho nên, tin chắc không qua
bao lâu, Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất sẽ đi tới Nam Phượng
quốc, đây là cơ hội của các ngươi —-”
Vế sau, Mục Hoa hắn cũng không cần nói, hắn tin nói như vậy đã rõ ràng
lắm rồi, ba người trước mắt ắt đã hiểu được ý hắn.
“Tin của Thừa tướng là từ đâu mà ra?” Long Trạch Cảnh Thiên nhìn về
phía Mục Hoa, đối với người chủ động theo chân bọn họ, cùng hợp tác, hắn
vẫn ôm thái độ hoài nghi.
“Thái tử điện hạ đang hoài nghi lão phu bụng dạ khó lường sao?” Mục
Hoa là dạng khôn khéo nào, sao lại không biết ý nghĩ của Long Trạch Cảnh
Thiên: “Nếu như lão phu có ý khác, hiện tại các ngươi đã là tù nhân trong
đại lao, mà không phải khác quý ở Tướng phủ ta rồi! Sở dĩ lão phu giúp đỡ
bọn ngươi, nguyên nhân chỉ có một! Chắc hẳn ba vị cũng biết cháu gái của
lão phu- Mục Vũ Điệp nhỉ?”