Gió khẽ thổi, mái tóc đen mượt của Mộ Dung Thất Thất buộc bởi một
sợi dây lụa trắng, gió thổi qua, mấy sợi tóc rơi trên trán nàng theo gió khẽ
lay động, tiêu sái tự tại đến nói không nên lời.
Bống nhiên, gió thổi mạnh, bạch y của Mộ Dung Thất Thất vì gió thổi
mà phình to lên, giọng hát của nàng cũng thuận theo đó mà càng thêm kiêu
hãnh, giống như sẽ bay theo làn gió, khiến cho người ta vươn tay muốn bắt
lấy, lại chẳng thể bắt được.
Vì sao? Long Trạch Cảnh Thiên nắm chặt chén ngọc trong tay, vì sao lúc
này trong lòng hắn lại có một thanh âm hô vang, giữ nàng lại! Nàng là
người ngươi muốn! Nếu nàng đi ngươi sẽ hối hận! Vì sao lại như vậy?!
Vì sao sự ung dung tiêu sái, cùng hào hùng vạn trượng như vậy, lại có
thể xuất hiện trên người một nữ tử? Vì sao nàng chỉ là một nữ tử có dung
mạo tầm thường, nhưng ánh mắt của hắn lại không tự chủ được mà bị nàng
hấp dẫn?
Lý Vân Khanh xuất ra Bích Ngọc tiêu, hòa cùng điệu nhạc của Mộ Dung
Thất Thất, Thượng Quan Vô Kỵ cũng khe khẽ ngâm nga theo, tay vỗ theo
nhịp, ngay cả Bạch Mục Phi cũng kiềm lòng không được lớn tiếng khen
hay.
“Tiện nhân!” Nhìn thấy bộ dáng của Bạch Mục Phi, Long Trạch Vũ Nhi
âm thầm mắng:” Đúng là đồ chỉ biết câu dẫn nam nhân!”
Điều Long Trạch Vũ Nhi muốn nói cũng chính là ý nghĩ của Mộ Dung
Tâm Liên, Mộ Dung Thanh Liên đứng bên cạnh gật gù:”Thật không ngờ
Tam tỷ lại có bản lãnh như vậy, ta còn phải hảo hảo học hỏi nàng ta. Nhị tỷ,
ngươi nhìn xem Vương của ngươi kìa, hiện tại cũng bị Tam tỷ mê hoặc a!”
Lời nói của Mộ Dung Thanh Liên cực kỳ chướng tai, Mộ Dung Tâm
Liên nghe xong, hung hăng trừng mắt nhìn nàng.