"Khanh Khanh, đã hơn hai tháng. . . . . ." Phượng Thương đem đầu đặt ở
trên bả vai Phượng Thất Thất, càm chống đỡ lấy xương bả vai của nàng,
"Tấn Mặc nói, hậu sản hai tháng có thể bỏ lệnh cấm, ta. . . . . . Rất nhớ
nàng."
Trong giọng nói của Phượng Thương thân mật cùng mập mờ, để cho
Phượng Thất Thất nóng bừng lỗ tai. Dường như, hai người đã rất lâu cũng
không có tiếp xúc thân mật rồi, Phượng Thương vẫn tuân thủ nghiêm ngặt
chuẩn tắc bảo vệ ái thê, mặc dù hắn khó chịu cũng chỉ đi tắm để giải trừ
nóng bức. Tính ra thì hắn đã tu luyện khổ hạnh hơn mấy tháng.
"Khanh Khanh, nàng có nhớ ta không?" hơi thở Phượng Thương ở bên
tai Phượng Thất Thất mà quanh quẩn, làm cho nàng một trận ngừa
ngái."Nàng nói xem, chúng ta cho Kiêu Nhi thêm đệ đệ, hay là thêm muội
muội tốt đây?"
"Đều tốt. . . . . ." Phượng Thất Thất quay đầu lại, đôi môi vừa lúc kề sát
khóe môi của Phượng Thương. Hai người nhìn đối phương, trong mắt nhộn
nhạo một ýnghĩ nồng đậm - yêu thương.
"Tốt! Nếu là Sinh nhi tử, gia đình chúng ta ba người bảo vệ nàng, nếu là
nữ nhi, chúng ta hai người bảo vệ mẹ con các nàng."
Phượng Thương mới vừa nghĩ thuận thế hôn Phượng Thất Thất, không
nghĩ tới"Wow ——" một tiếng khiến hắn cùng Phượng Thất Thất tách ra.
Nhìn lại, trong ngực Phượng Thất Thất, Phượng kiêu nước mắt lưng tròng
mà nhìn cha mẹ, bộ dáng giống như "Ta còn ở, các ngươi làm hư trẻ em" ,
đem sự thân mật của Phượng Thương cùng Phượng Thất Thất hoàn toàn
cắtđứt.
Cách vách tường của Phượng Thương cùng Phượng Thất Thất là Minh
Nguyệt Thịnh cùng Cổ Quân Dao. Hai người này ở trước mặt người khác
cũng làm bộ dáng như vợ chồng, bất quá, bọn họ không phải là diễn viên