Một đêm, Mộ Dung Tâm Liên bị ép buộc gần như nửa chết nửa sống, bị
Long Trạch Cảnh Thiên sai người đánh vứt trở về. Khi Mộ Dung Tâm Liên
tỉnh lại, trên người cảm thấy vừa đau đớn vừa khổ sở, cùng với dấu xanh
tím này , làm cho trong lòng nàng có chút vui mừng hả hê.
Có phải Long Trạch Cảnh Thiên đã tới? Người đêm qua có phải là hắn
hay không? Kia, nàng có thể hoài thai được không? Mộ Dung Tâm Liên
vuốt bụng, tuy rằng thân thể có chút đau , nhưng trong tâm có chút cao
hứng, ít nhất nàng đã đạt được mục đích.
Nghe người ta bẩm báo lại tình huống của Mộ Dung Tâm Liên, khóe
miệng Long Trạch Cảnh Thiên lộ ra một nụ cười trào phúng.
“Vương gia, ngài không ban canh tránh thai sao –” Lục Nguyên vốn có
chút lo lắng, nếu Mộ Dung Tâm Liên mang thai, vậy sẽ có ảnh hưởng
không tốt đến danh dự của Vương gia.
“Không cần.” Long Trạch Cảnh Thiên phất tay,“Nếu đây là cái nàng
muốn, không bằng thành toàn cho nàng. Bổn vương thích nhất xem vẻ mặt
của những kẻ có lòng tham vô đáy lại chứng kiến mộng đẹp tan vỡ! Lệnh
cho người hầu hạ Trắc phi thật tốt, vô luận nàng muốn gì, đều cấp cho nàng
thứ tốt nhất. Bổn vương muốn nàng thịt nát xương tan!”
Nhìn thấy khóe miệng Long Trạch Cảnh Thiên tươi cười tàn khốc, Lục
Nguyên biết vị Vương gia này quyết nhẫn tâm ra tay.
Bất quá, cũng do nàng ta gieo gió gặt bão. Đệ đệ của mình, Lục Dã bây
giờ còn nằm bất tỉnh nhân sự trên giường, Thái y nói dược kia hạ quá nặng,
Lục Dã bị thương thân mình, cần phải điều dưỡng thật tốt, mà hết thảy đều
do Mộ Dung Tâm Liên ban tặng!
Một tháng, Mộ Dung Tâm Liên có được sự chiếu cố tốt nhất, mọi người
trong vương phủ đem nàng thành nữ chủ nhân chính thất mà đối đãi, làm
cho hư vinh trong long Mộ Dung Tâm Liên tràn đầy thỏa mãn.