Kiếp trước bận rộn, vì muốn trở thành chuyên viên mô giới xuất sắc,
nàng kính dâng tuổi thanh xuân của mình. Hôm nay trọng sinh, cũng sẽ
không giống như trước đây rồi, nàng muốn hưởng thụ hiện tại, làm một
người lười biếng ban ngày phơi nắng, buổi tối phơi trăng sáng.
Thấy cô nương kia cũng không có chú ý đến mình nhiều, Long Dận Lân
thấy hứng thú. Từ nhỏ đến lớn, bất kể đi chỗ, hắn cũng sẽ thấy hoa si*( ý
nói những cônương bị mê hoặc bởi bề ngoài của hắn). Thế nhưng, hôm nay
xuất hiện một thiếu nữ không bị bề ngoài của hắn mê hoặc, điều này đối
với Long Dận Lân mà nói, giống như xuất hiện một món đồ chơi thú vị,
khiến cho hắn có hứng thú.
Thế nhưng, trích tiên sẽ phải có bộ dạng của trích tiên, mặc dù dạng như
vậy là tới mê hoặc thế nhân, hắn sẽ không để ý người xa lạ ngụy trang
trước mặt mình.
Không có quấy rầy Hoàn Nhan Thần Hi ca hát, hắn ngồi ở một bên, lắng
nghe tiếng hát của nàng.
Biểu hiện của Long Dận Lân, nếu đổi lại là cô nương tầm thường, khẳng
định là đỏ bừng mặt. Nhưng Hoàn Nhan Thần Hi là ai, số tuổi của nàng
kiếp trước cộng thêm số tuổi hiện tại, đã nhiều hơn gấp hai lần số tuổi của
Long Dận Lân, huống chi nàng và Long Dận Lân cóchút"Ân oán" , nàng sẽ
không bị mánh khóe như vậy làm cho xúc động.
Hai người một ca, một nghe, phối hợp với tầng tầng lớp lớp hoa đào,
chính là một hình ảnh tốt đẹp. Cho đến khi, đoàn người xa xa đi tới, tiếng
ca mới dừng lại.
"Cha, mẹ!" Nhìn thấy Phượng Thương và Phượng Thất Thất, Long Dận
Lân thay đổi vẻ lạnh lùng mới vừa rồi, cười đi tới. Không biết có phải bởi
vì nụ cười nghiêng nước nghiêng thành này của hắn hay không, mà Hoàn