Thương làm vậy, bởi do Mộ Dung Thất Thất xúi giục, cho nên chỉ cần nàng
công kích Mộ Dung Thất Thất, để Phượng Thương biết được “diện mạo
chân thực” của Mộ Dung Thất Thất, vậy nàng liền được cứu!
Không có Minh Nguyệt Hinh cạnh tranh với mình, lại có thể khiến cho
Mộ Dung Thất Thất thân bại danh liệt, vậy vị trí Nam Lân Vương phi kia
chẳng phải sẽ là của Long Trạch Vũ Nhi nàng sao!
Nghĩ vậy, Long Trạch Vũ Nhi nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu, cố gắng
hết mức để bình tĩnh lại, không nghĩ đến đôi tay chảy máu đầm đìa của
Minh Nguyệt Hinh nữa. “Nam Lân Vương, bổn cung muốn nói một
chuyện!”
Phượng Thương thật cẩn thận kiểm tra Mộ Dung Thất Thất, xem thử
nàng có bị trầy xước chút xíu nào không, đối với lời nói của Long Trạch Vũ
Nhi, hắn trực tiếp vứt ra sau đầu.
Đối phương hờ hững với mình, khiến sắc mặt của Long Trạch Vũ Nhi
trở nên thực thối, trong lòng lại càng thêm oán hận Mộ Dung Thất Thất,
tiếng nói cũng cất cao đến cực hạn: “Nam Lân Vương, ngươi đang bị Mộ
Dung Thất Thất lừa dối! Nàng ta chẳng những là một phế vật, mà còn là
một tên trộm, ăn cắp thành tánh! Ngay cả dạ minh châu của tỷ tỷ mình mà
nàng ta cũng trộm lấy! Đây là chuyện mà mọi người đều biết, ngươi đừng
có tin nàng!”
Lời nói của Long Trạch Vũ Nhi khiến Phượng Thương ngẩng đầu. Thấy
hắn nhìn về phía mình, tim của Long Trạch Vũ Nhi đập loạn xạ, càng lúc
càng kích động. Nàng nhất định phải vạch trần Mộ Dung Thất Thất, để
Phượng Thương thấy được bộ mặt thật của nàng ta! Đúng, nàng phải giải
thoát hắn, không thể để tiện nhân Mộ Dung Thất Thất này mê hoặc hắn!
“Bổn cung nói thật! Ngươi vừa tới Tây Lương, nên không biết những
điều này. Chỉ cần ngươi ra ngoài đường, tùy tiện hỏi bất kỳ kẻ nào, cho dù