“Là do Thương ca ca viết!” Không đợi Phượng Thương trả lời, một
thanh âm vô cùng nũng nịu liền vang lên trước.
Lúc này, Mộ Dung Thất Thất mới chú ý đến Hoàn Nhan Bảo Châu, nàng
ta ước chừng mười sáu người bảy tuổi, tóc dài khoảng bảy tám thước, làn
da trắng hồng, lộ ra vẻ khỏe khoắn, mày liễu mắt hạnh môi anh đào, tóc
đen tết thành một cái bím, thả ở sau lưng, trên đầu đội mũ châu màu xanh
ngọc, một thân bảo lam y*, trên chân mang một đôi giày da nai màu xanh
nốt. Là một cô bé tràn ngập sức sống!
Nhìn đến thân thể cao lớn của Hoàn Nhan Bảo Châu, Mộ Dung Thất
Thất không khỏi hâm mộ. Kiếp trước nàng cao 1m70, vì sao đến nơi này,
chỉ còn 1m62. Tuy rằng 1m62 không coi là quá lùn, nhưng đổi với tấm thân
dài 1m92 của Phượng Thương mà nói, nàng y như “chim nhỏ nép vào
người”.
“Thương ca ca, sao đến bây giờ huynh mới trở về a!” Nhìn thấy một tay
của Phượng Thương ôm lấy vòng eo của Mộ Dung Thất Thất, Hoàn Nhan
Bảo Châu lập tức chu chu cái miệng. Chu miệng, là một phương thức mà
nàng nghĩ rằng nó rất đáng yêu, thường mất cả nửa ngày luyện tập trước
gương, chính để có thể biểu hiện mặt “đáng yêu” của mình trước mặt
Phượng Thương.
A, Mộ Dung Thất Thất thầm cười trong lòng, lại là một người yêu
Phượng Thương say đắm. Tốt xấu gì Phượng Thương cũng là phu quân
trên danh nghĩa của nàng, mà Hoàn Nhan Bảo Châu lại ai oán nhìn hắn như
vậy, thật giống như một oán phụ, y như là mình thiếu nợ nàng ta.
Phượng Thương không thèm để ý tới Hoàn Nhan Bảo Châu, cũng không
nhìn đến ánh mắt “bất mãn” nàng phóng ra, hắn chỉ chau mày, quét mắt về
phía quản gia Phượng Tề.