Cái gì mà học qua nửa chiêu một thức với cao nhân, một chiêu nửa thức
kia có thể sánh ngang Cổ Lệ sao! Cổ Lệ này ai không biết chứ Long Trạch
Cảnh Thiên thì biết rất rõ.
Nữ nhân này, ở Nam Phượng quốc, tiếng xấu lan xa, nàng ta trời sanh
tính tình phóng đãng, yêu thích nam sắc, hơn nữa thủ đoạn độc ác, bị người
đời gán cho cái danh “ma nữ Cổ Lệ”. Phàm là nam nhân nàng xem trúng,
nhất định nàng sẽ dùng cả sắc lẫn võ mà dụ hoặc người nọ, nếu không
chiếm được thì sẽ tàn nhẫn giết đi. Hôm nay nàng ta muốn đấu tay đôi với
Mộ Dung Thất Thất, vậy rõ ràng là Mộ Dung Thất Thất đứng thế hạ phong
a!
Hiện tại dứt khoát đẩy Mộ Dung Thất Thất về phía Cổ Lệ, đây không
phải là lấy trứng chọi đá sao!
“Thất Thất, cuộc tỷ thí này, ngươi không cần tham gia!” Long Trạch
Cảnh Thiên ngăn giữa Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương, căm tức
nhìn Phượng Thương: “Nam Lân vương, Tây Kỳ quốc ta thành tâm thành ý
đưa Chiêu Dương công chúa đến hòa hôn. Nhưng các ngươi lại hết lần này
đến lần khác gây khó dễ cho nàng, hiện tại ngươi còn đẩy nàng xuống hố
lửa, Bắc Chu các ngươi rốt cuộc là có ý gì? Nếu các ngươi không muốn hòa
hôn, xin cứ nói thẳng, chúng ta chắc chắn sẽ đón Chiêu Dương công chúa
trở về, vì sao lại bức nàng đến tử lộ! Bảo nàng quyết đấu với một tuyển thủ
tham gia Tứ quốc tranh bá, lại còn là sinh tử quyết đấu, chẳng lẽ Nam Lân
vương muốn mượn đao giết người sao?!”
Lời nói đường đường chính chính của Long Trạch Cảnh Thiên lại làm
Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất đồng thời nhíu mi.
Mộ Dung Thất Thất thầm nghĩ, tên Long Trạch Cảnh Thiên này đúng là
đồ lỏng não, bị bệnh nặng rồi. Nói nhiều lời nhảm nhí như vậy, hắn nghĩ
mình là ai vậy? Là siêu nhân mặc quần lót bên ngoài chuyên đi cứu khổ
cứu nạn sao?