Mộ Dung Thanh Liên mắng lên, chưa từng thấy có một hoàng tử đáng
ghét như vậy, rõ ràng châb của Tĩnh Vương đang bị thương, lại dùng
phương thức bỉ ổi như vậy tới tranh tài, thật quá ti tiện đi! Lại càng không
cần phải nói những người Bắc Chu ồn ào kia! Thật là có cái dạng gì hoàng
tử sẽ có cái dạng đó dân chúng!
Thấy “bộ dáng đáng ghê tởm” của dân chúng Bắc Chu , Mộ Dung Thanh
Liên lại nghĩ tới tiện nhân Mộ Dung Thất Thất, thật là giống nhau đều đê
tiện, đáng ghét cực độ! Đợi lát nữa đến phiên nàng, nàng nhất định phải
hảo hảo dạy dỗ Mộ Dung Thất Thất, hung hăng dẫm đạp lòng tự tôn chó
má của nàng ta xuống mặt đất! Nhất định!
Mộ Dung Thanh Liên lo lắng cho Long Trạch Cảnh Thiên, ở phía khác,
Hoàn Nhan Bảo Châu nhìn thấy vậy, trái tim cũng thót lên tới cổ họng. Mặc
dù nàng cũng không biết chuyện hai chân của Long Trạch Cảnh Thiên từng
bị thương trên Trấn Yêu tháp, nhưng mà lại thấy vẻ nghiêm trọng trên mặt
hắn lúc này, trong lòng không khỏi đem Hoàn Nhan Khang ra mắng vô số
lần.
Trên sàn đấu, Hoàn Nhan Khang thoải mái chơi đùa. Nếu không phải Mộ
Dung Thất Thất bắt đầu chỉ điểm cho hắn, lúc này chỉ sợ hắn sớm đã phát
đấu khí, cùng Long Trạch Cảnh Thiên cứng đối cứng rồi, hiện tại lại tốt,
hắn dồi dào sức sống, dễ dàng, thỉnh thoảng còn dừng lại nghỉ ngơi một
chút, lấy hơi, cảm giác sáng khoái!
Ngược lại với Hoàn Nhan Khang,vết thương dưới chân Long Trạch Cảnh
Thiên bởi vì thời gian dài chạy trốn đã nứt ra rồi, máu dần dần lan tràn ra
băng gạt, trong giày một mảnh ướt nhẹp . Thống khổ nhất chính là, hắn có
mồ hôi chân, lúc này hai cái chân tản mát ra mồ hôi nóng lớn, miệng vết
thương nhiễm phải mồ hôi có muối, rát đau đến mức người thường khó có
thể chịu được.