Nạp Lan Tử Oanh ô ô khóc, trong lòng bị ủy khuất cùng lửa giận lấp
đầy, nhưng là nàng biết thực lực của chính mình không bằng Liễu Tường
Phong, không dám động thủ với bọn họ ở nơi này. Nàng vốn tưởng rằng chỉ
cần nàng không động thủ, Liễu gia bọn họ cũng không dám đối nàng như
thế, nhưng là, ai sẽ nghĩ đến nàng sẽ bị tiểu phế vật kia chơi một vố như
vậy.
"Phế vật, ngươi đừng kiêu ngạo. Nạp Lan gia cùng ân oán này với
Liễu gia tuyệt đối không để yên." Nạp Lan Tử Oanh bởi vì đau nên mà
thanh âm trở nên có chút khàn khàn.
Một đám chiến sĩ Nạp Lan gia tức giận trừng mắt nhìn Liễu gia. Tuy
rằng bọn họ biết là Nạp Lan Tử Oanh sai trước, nhưng là động thủ với
người Nạp Lan, là Liễu gia không đúng.
"Nhận rõ tình thế trước mắt, Liễu gia tự nhiên không khi dễ kẻ yếu,
nhưng như các ngươi lặp đi lặp lại nhiều lần việc trêu chọc Liễu gia, Liễu
gia cũng sẽ không thể các ngươi tùy ý giẫm lên." Lời nói của Liễu Hồ
Nguyệt làm hai mươi chiến sĩ Liễu gia thập phần tán thành.
Bọn họ không ra tay với Nạp Lan Tử Oanh là phong độ cao thủ, bọn
họ khinh thường ức hiếp kẻ yếu, nhưng là không có nghĩa là bọn họ có thể
tùy ý người khác giẫm lên.