đâu?"
"Này..." Kỳ thực, từ lúc vừa rồi, Liễu Tường Phong hỏi nàng có phải
tìm được vật nhỏ từ trong rừng rậm hay không, thực ra tất cả mọi người ở
nơi này đều cho rằng nàng tìm được nó trong rừng.
Nhục cầu hiển nhiên không thích bị người nhìn chằm chằm như vậy,
nó nhổm dậy, miệng phát ra tiếng "Ừ ừ" hung ác.
Liễu Hồ Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, đem nhục cầu đặt ở lòng bàn tay
của mình nói: "Kỳ thực, vật nhỏ này, không phải là ta tìm được ở trong
rừng rậm."
Nàng cũng không có ý định lừa gạt, dù sao tương lai nó cũng sẽ không
thể tiếp tục đi theo nàng, bởi vì nàng quyết định sẽ từ hôn với ngốc vương,
mà vật nhỏ này tự nhiên theo lẽ thường cũng phải trả lại cho hoàng thất.
Liễu Tường Phong cũng tò mò về vật nhỏ này không thôi: "Đó là..."
"Là Phượng vương gia tặng cho ta. Trước kia Phượng vương gia trộm
một quả trứng thú từ trong nội khố hoàng gia ra, trứng thú chưa nở liền
tặng ta luôn. Nào ngờ ta vừa cầm tới, vật nó này đi ra, từ đó luôn luôn đi
theo, đuổi cũng không đi."
Nghe được Liễu Hồ Nguyệt giải thích, nhục cầu mất hứng, quay đầu
trừng mắt Liễu Hồ Nguyệt, sau đó liền lắc thân mình vài cái, bộ lông trên
người rung rung, tỏ vẻ nó hiện tại thật mất hứng.
Liễu Hồ Nguyệt bị hành động của nó làm cho buồn cười, mấy chiến sĩ
còn lại cũng ào ào tiến lại xem vật nhỏ đáng yêu.
Nhục cầu mất hứng, nhe răng nhọn đối với bọn họ, móng vuốt khoa
tay múa chân, ý bảo bọn họ rời đi, nó không thích.