Hiển nhiên, Phượng Dật Hiên cũng không vì một câu nói đó của nàng
mà hiện nguyên hình như nàng tưởng, hắn vẫn ôm chặt nàng như cũ, cánh
môi hồng nộn hơi hơi chu ra, nói: "Nương tử ngươi nói cho ta ôm, làm sao
có thể lật lọng!"
"Phượng Dật Hiên, đủ rồi. Ngươi cho rằng lão nương là ngốc tử sao?"
Liễu Hồ Nguyệt mặt trầm trầm, thanh âm lạnh lùng gầm nhẹ với hắn.
Phượng Dật Hiên ngẩn ra, nhìn nữ tử trước mắt, đột nhiên có chút
không biết làm sao, ngốc nghếch chụp mặt nàng nói: "Nương tử ngươi làm
sao vậy? Chẳng lẽ là phát sốt? Vẫn là đi đường mệt mỏi, đến đây, ngủ một
giấc ở trong lòng ta, tỉnh lại sau cam đoan không ngốc."
Ngươi mới ngốc!
Nàng hai tay để ở trước ngực hắn, một đôi con ngươi đen sẫm cùng
Phượng Dật Hiên hai mắt đối nhau. Sau một hồi, giọng điệu Liễu Hồ
Nguyệt mới hoãn xuống, nói: "Phượng Dật Hiên, ta mặc kệ ngươi xuất phát
từ nguyên nhân gì mà giả ngu. Bất quá, ngươi đã bị ta nhìn thấu, cũng đừng
cải trang nữa."
Phượng Dật Hiên trong nháy mắt nhìn nàng ngây ngốc, một mặt mê
mang không hiểu.
Liễu Hồ Nguyệt vừa thấy biểu cảm này của hắn, trừng mắt: "Ta biết
ngươi không ngốc."
Phượng Dật Hiên chi cằm, một mặt dại ra nhìn nàng. Ánh mắt kia nhìn
biết ngay là ngốc tử làm đáy lòng Liễu Hồ Nguyệt càng thêm phiền chán.